NGƯỜI BẠN CÙNG PHÒNG CHÊ TÔI DÙNG HÀNG GIẢ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-10-27 08:33:12
Lượt xem: 1,215

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chương 4

 

Vòng bạn bè của họ ngay lập tức ngập tràn những dòng trạng thái khoe khoang:

 

“Vì buổi tiệc từ thiện của trường, đành tạm biệt chiếc Chanel yêu dấu. #VìTìnhYêuMàTỏaSáng#”

 

“Đang do dự nên quyên chiếc Dior Gucci đây, khó quá! #HộiChứngLựaChọn#”

 

Tất nhiên, Trần Tư Tư thể chịu thua.

 

đăng một tấm ảnh lên vòng bạn bè…

 

Bức ảnh chụp chiếc túi Hermès Birkin bản giới hạn, đặt ngay ngắn trong hộp nhung sang trọng.

 

Chú thích kèm:

 

“Bảo vật quý giá nhất của , nay vì một việc ý nghĩa hơn mà lời tạm biệt. #BuôngBỏĐểTáiSinh#”

 

Phía là cả một dãy dài bình luận và lượt thích:

 

“Tư Tư thật lòng! Cái túi đó chắc đắt lắm hả?”

 

“Trời ơi, bản giới hạn đó nha! Tư Tư hào phóng quá!”

 

“Người mà còn tâm nữa, yêu quá !”

 

 

Trong ký túc xá, Trương Manh và Lý Lị đang cạnh, thi tán dương:

 

“Tư Tư, thật sự định quyên cái túi ? Quý giá mà!”

 

đó, bọn tớ thôi còn thấy tiếc giùm.”

 

Trần Tư Tư mỉm mãn nguyện, nhưng trong đáy mắt ẩn hiện nét giằng co và xót ruột mà chỉ nhận .

 

“Không , vì từ thiện mà, đáng mà.”

 

Miệng , nhưng tay cô vẫn vuốt ve chiếc túi như đang từ biệt yêu.

 

Lúc đó, Lý Lị sang hỏi :

 

“Này, Vũ Đồng, còn định quyên gì thế?”

 

Tất cả ánh mắt trong phòng đồng loạt đổ về phía .

 

Khóe môi Trần Tư Tư cong lên, nụ đầy ẩn ý:

 

“Nhà Vũ Đồng điều kiện , tấm lòng là . Hay quyên luôn cái túi vải bố của ? Dù nó cũng là món dùng nhiều nhất, mà dù là hàng nhái nữa thì cũng… chút ý nghĩa kỷ niệm mà, ?”

 

giở giọng diễn đoan trang quen thuộc, mỉa mai giả tử tế.

 

Trương Manh và Lý Lị vội che miệng khúc khích.

 

, bình thản đáp:

 

“Ý kiến đấy.”

 

Trần Tư Tư sững , rõ ràng ngờ gật đầu dễ dàng như .

 

Vẻ mặt cô thoáng ngạc nhiên, nhanh chóng biến thành phấn khích.

 

chắc hẳn đang tưởng tượng cảnh sẽ chứng kiến bẽ mặt giữa hội trường, nơi ai cũng mang đồ hiệu, đá quý, còn đem một chiếc túi giả.

 

Chỉ riêng ý nghĩ đó thôi, cũng đủ khiến cô hân hoan như kẻ cầm chắc phần thắng.

 

Ngày diễn buổi tiệc từ thiện, hội trường lớn của trường trang hoàng lộng lẫy.

 

Đèn chùm pha lê rực sáng, tháp champagne cao ngất, mùi nước hoa và tiếng váy lụa quệt sàn trộn lẫn thành bầu khí xa hoa đến choáng ngợp.

 

Trần Tư Tư mặc một bộ váy hội cao cấp màu đỏ, khoác tay một đàn ông trông vẻ giàu tự xưng là cựu sinh viên, cô kiêu hãnh lướt giữa đám đông như một con công xòe đuôi.

 

Thấy , cô cố tình bước gần.

 

hôm nay mặc chiếc váy nhung đen chọn ở phòng VIP đó, đơn giản, nhưng đường cắt và chất liệu hảo tì vết.

 

Trần Tư Tư liếc một vòng, khóe môi nhếch lên:

 

“Vũ Đồng, hôm nay trông … cũng tạm gọi là phong độ đấy.”

 

Ánh mắt cô dừng ở chiếc túi vải bố đang cầm, giọng chua chát:

 

“Thật sự định quyên cái túi hả? Cậu cũng gan lắm đấy.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-ban-cung-phong-che-toi-dung-hang-gia/chuong-4.html.]

Người đàn ông bên cạnh cô cũng liếc , ánh mắt mang vẻ trịch thượng và khinh miệt.

 

“Tư Tư, bạn của em ?”

 

“Không, chỉ là bạn cùng phòng thôi.” — cô đáp nhẹ, giọng như phủi bụi.

 

Hàm ý rõ: đủ tư cách bạn cô .

 

chẳng buồn đáp, chỉ tìm một góc yên tĩnh xuống.

 

 

Chẳng mấy chốc, buổi đấu giá bắt đầu.

 

Người dẫn chương trình là một tiểu hoa đán nổi tiếng của đài truyền hình sinh viên.

 

Hết món đồ đến món đồ khác đưa lên sân khấu: trang sức, đồng hồ, tranh quý tiếng hô giá vang dội khắp hội trường.

 

Không lâu , đến lượt chiếc túi Birkin da đà điểu bản giới hạn của Trần Tư Tư.

 

“Món đồ tiếp theo do sinh viên Trần Tư Tư của Khoa Kinh tế – Quản trị quyên tặng. Là một chiếc Hermès Birkin bản giới hạn, da đà điểu cực hiếm!”

 

Ánh đèn sân khấu chiếu rọi lên chiếc hộp cam nổi bật, thu hút ánh .

 

Trần Tư Tư ung dung bước lên, dáng vẻ đoan trang, cầm micro với đôi mắt ươn ướt:

 

“Chiếc túi là quà sinh nhật mười tám tuổi mà ba tặng. Nó đồng hành cùng qua nhiều khoảnh khắc quan trọng. Với , nó chỉ là một món đồ, mà còn là một phần tình yêu sâu nặng của cha.”

 

Giọng cô nghẹn , đầy xúc động, khiến khán giả phía cũng xì xào thương cảm.

 

“Hôm nay, quyết định quyên nó với hy vọng tình yêu sẽ truyền tiếp, để giúp đỡ những bạn sinh viên thật sự cần nó hơn .”

 

xong, cúi thật sâu.

 

Tiếng vỗ tay rền vang khắp hội trường.

 

Mức giá khởi điểm: năm vạn.

 

Chỉ vài phút , con đẩy lên hai mươi vạn, dừng ở ba mươi vạn, trả giá cuối cùng chính là đàn ông cùng cô .

 

Anh bước lên sân khấu, mỉm trao chiếc túi cho cô :

 

“Thứ quý giá như thế , vẫn nên ở bên em.”

 

Hai đắm đuối, diễn trọn một màn tổng tài vì tình tay.

 

Dưới khán đài, tiếng vỗ tay và tiếng xuýt xoa vang lên như sấm.

 

Trần Tư Tư trong ánh đèn rực rỡ, đắc thắng bước xuống sân khấu.

 

Khi ngang qua , cô dừng , cúi đầu ghé sát tai, giọng chỉ đủ cho :

 

“Thấy , Tôn Vũ Đồng? Đây chính là cách giữa .”

 

“Còn cái túi vải rách của , lát nữa chắc chẳng ai thèm hô giá .”

 

Nụ của cô kiêu ngạo như thể chiến thắng nắm chắc trong tay.

 

“Món đồ tiếp theo đến từ sinh viên Tôn Vũ Đồng, khoa Nhân văn.”

 

Giọng dẫn chương trình vang lên, khiến khán phòng khẽ xôn xao.

 

bình thản dậy, bước lên sân khấu.

 

Trên tay là chiếc túi vải bố thứ từng Trần Tư Tư giám định là hàng giả.

 

đặt nó lên bàn trưng bày.

 

Ngay lập tức, khán đài vang lên những tiếng khúc khích che giấu nổi:

 

nhầm ? Một cái túi vải ?”

 

“Mà còn là túi cũ nữa chứ.”

 

“Trời ơi, cô dám mang nó lên thật ?”

 

Trần Tư Tư bên , khoanh tay, môi cong lên một nụ nhạo báng.

 

chuẩn sẵn tâm thế để xem bẽ mặt.

 

Người dẫn chương trình cũng lúng túng, nhưng vẫn cố giữ giọng chuyên nghiệp:

 

“Sinh viên Tôn, mời bạn giới thiệu đôi chút về món đồ của .”

 

 

Loading...