NGƯỜI BẠN CÙNG PHÒNG CHÊ TÔI DÙNG HÀNG GIẢ - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-10-27 08:33:13
Lượt xem: 1,348
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7AVO0fjEk3
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 5
cầm micro, giọng điềm tĩnh vang qua hệ thống loa:
“Chiếc túi trông vẻ bình thường.”
Cả hội trường im phăng phắc, ai nấy đều đang đợi xem tự đào hố chôn .
“Nó logo, từ da quý hiếm, thậm chí còn cũ.”
dừng , ánh mắt dõi xuống hàng ghế của Trần Tư Tư:
“Không lâu đây, với rằng, nó là một món đồ giả.”
Tiếng rộ lên, lớn hơn cả .
Nụ môi Trần Tư Tư càng rạng rỡ, cô tưởng như chiến thắng đến thật .
mỉm , giọng nhẹ như gió đổi hướng:
“ rằng món đồ , là độc nhất trong bộ buổi đấu giá hôm nay.”
bấm chiếc điều khiển nhỏ trong tay.
Màn hình khổng lồ phía lập tức sáng lên.
Trên đó hiện một bản vẽ thiết kế những đường nét mềm mại, tinh tế, góc một chữ ký phóng khoáng, đầy nghệ thuật.
“Đây là bản thiết kế mà nhờ một bạn vẽ tặng, nhân dịp sinh nhật mười tám tuổi của .”
“Người bạn đó chính là Alessandro Michele cựu giám đốc sáng tạo của Gucci.”
Cái tên thốt , cả khán phòng đồng loạt hít mạnh.
Những am hiểu thời trang tròn mắt, đó là huyền thoại sống của làng mốt Ý.
Màn hình chuyển sang một đoạn video.
Trong đó, một đàn ông Ý tóc bạc, đeo kính, đang bên bàn việc, từng mũi chỉ, từng đường khâu đều là ông tự tay thiện chiếc túi vải bố trong tay .
Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ, phủ lên vai ông một tầng sáng dịu dàng.
Rồi vang lên giọng ấm áp của :
“Đồng Đồng, hy vọng cuộc đời con sẽ như chiếc túi bên ngoài giản dị, bên trong chứa đựng tình yêu và tài hoa gì sánh . Đừng bao giờ để thế giới định nghĩa giá trị của con bằng bề ngoài. Hãy luôn nhớ con đáng giá vì chính con là con.”
Đoạn video kết thúc bằng một bức ảnh: , một cô gái mười tám tuổi, ôm chiếc túi , giữa ba và Alessandro Michele trong khu vườn ở Florence, tất cả đều đang mỉm rạng rỡ nắng.
Cả hội trường lặng như tờ.
Không một tiếng , một tiếng .
Mọi ánh đều chuyển qua giữa chiếc túi rách bàn và màn hình phía .
Món đồ từng họ nhạo báng là đồ giả hóa là một kiệt tác độc bản, là kết tinh của tình yêu, nghệ thuật và sự khiêm nhường.
Nụ môi Trần Tư Tư đông cứng .
Trần Tư Tư đột ngột bật dậy, chỉ thẳng tay , giọng sắc như dao:
“Không thể nào! Cô dối! Tất cả là giả hết!”
Bộ dạng của cô mất kiểm soát.
Giữa chốn đông , dáng vẻ quý cô thanh nhã mà cô luôn cố xây dựng tan biến còn dấu vết.
“Tôn Vũ Đồng! Cô tưởng chỉ cần photoshop vài tấm hình, cắt ghép một đoạn video là thể lừa ? Ngây thơ quá đấy!”
Cô về phía khán phòng, cố gắng níu kéo hình tượng:
“Mọi đừng để cô lừa! Cô vốn dĩ là một kẻ hám hư vinh, chuyên dùng hàng giả trong trường! Giờ dựng chuyện để đ.á.n.h bóng bản , giả vờ sang trọng để chú ý!”
Dưới khán đài, một vài tiếng xì xào nổi lên bắt đầu d.a.o động.
Dù , hình ảnh “Tôn Vũ Đồng giản dị, kín tiếng” mà họ quen , thật sự quá khác với cô gái đang sân khấu rực rỡ lúc .
…
Trần Tư Tư đang run rẩy, cuồng loạn đến méo mó nhưng trong ánh mắt hề lấy một gợn sóng.
bấm nút điều khiển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-ban-cung-phong-che-toi-dung-hang-gia/chuong-5.html.]
Màn hình phía lập tức đổi nền đen trơn, chỉ còn một đồ thị sóng âm thanh đang nhấp nháy.
nhẹ giọng:
“Nói đến kẻ lừa dối…”
“ cũng một đoạn ghi âm, xin phép mời cùng .”
nhấn nút phát.
Từ loa vang lên một giọng nữ nghẹn ngào, quen thuộc đến gai :
“Mẹ! Đừng gọi cho con nữa ! Con đang mua sắm mà!”
Tiếp theo là tiếng nức nở:
“Con sẽ tìm cách trả nợ thẻ tín dụng ! Mẹ thôi đừng giục nữa!”
Cả hội trường c.h.ế.t lặng.
Trần Tư Tư chấn động, lảo đảo như sét đánh, hai tay run rẩy, mặt cắt còn giọt máu.
Âm thanh vẫn tiếp tục vang lên, lạnh lùng và trần trụi:
“Cái túi Hermès bản giới hạn đó hả? Là thuê! Thuê từ một nền tảng đồ cũ, một tháng hết năm nghìn tệ!”
…
“Giờ con thể dừng nữa ! Nếu để lộ , con còn mặt mũi nào ở trường đây? Con sẽ họ c.h.ế.t mất!”
Mỗi câu, mỗi chữ trong đoạn ghi âm như một cái tát giáng thẳng mặt cô và cũng giáng lên mặt những từng tung hô, tin tưởng, sùng bái cô .
Khán phòng im phăng phắc.
Không còn tiếng xì xào, còn tiếng vỗ tay, chỉ còn giọng nức nở và thở gấp gáp của Trần Tư Tư vang vọng qua loa.
Tất cả ánh mắt đều dồn về phía cô nhưng còn là ngưỡng mộ ghen tỵ, mà là kinh ngạc, khinh bỉ và khoái trá khi chứng kiến một bạch phú mỹ tự tay kéo sập tòa lâu đài dối trá của chính .
Điều cô sợ nhất cuối cùng cũng xảy và theo cách đau đớn, trần trụi nhất thể.
Bản ghi âm phát xong.
Hội trường im như tờ.
Trần Tư Tư tái mét mặt.
Môi cô run, thốt lên nổi một lời.
Bên cạnh cô, đàn ông cùng tái mặt.
Ba trăm nghìn nhân dân tệ bỏ để mua chiếc túi hóa chỉ là một chiếc túi thuê.
Ánh mắt Trần Tư Tư lúc như thấy rác rưởi.
Anh một câu, lên bỏ thẳng, đầu .
Hành động đó như cái giọt nước tràn ly, đè bẹp cô .
Cô khụy xuống, bệt ghế.
dừng .
cầm micro, giọng vẫn bình thản:
“Để đảm bảo tính công bằng cho buổi đấu giá tối nay, và để trả lời một nghi vấn về món đồ của , mời một chuyên gia giám định.”
Từ phía hậu trường, một đàn ông trung niên mặc vest, đeo găng tay trắng, bước .
Ông mang theo một cái hộp dụng cụ chuyên nghiệp.
“Đây là thầy Lý, thuộc Trung tâm Giám định Hàng hiệu Quốc gia.”
Thầy Lý tiến đến bàn trưng bày, cúi chào chiếc túi vải của , thầm vài lời.
“Tác phẩm là kiệt tác cuối cùng của ông Michele, giá trị nghệ thuật vô giá.”
Một câu ngắn gọn của ông khiến cả hội trường rúng động.
Rồi ông sang chiếc túi bạch kim giới hạn đang vứt ghế, chính là cái túi mà đàn ông mua.
Ông nhấc nó lên, đeo kính lúp chuyên dụng, xem kỹ da, kim loại, chữ khắc, đường may…