Giữa khung cảnh ,  bỗng nhớ đến chính  của kiếp  —  phụ nữ quanh quẩn trong khu nhà quân đội, sống mòn mỏi trong chờ đợi.
Khi ,  tưởng  hạnh phúc.
Giờ mới , hạnh phúc thật sự là  sống cho .
“Cô Tạ, cô  gì ?” Tiểu Trương tò mò.
“Nhật ký hành trình. Cảnh ở đây  quá,  ghi  thì tiếc lắm.”
“Cô thật sự yêu công việc  nhỉ.”
“Ừ,  yêu.”
Khi đến Nam Co,    lặng .
Mặt hồ xanh như ngọc, trong đến mức phản chiếu  cả trời. Núi và mây tan  ,    là thật,  là mơ.
  bên bờ hồ, gió lạnh khẽ quét qua mặt, lòng thanh thản đến kỳ lạ.
“Cuộc sống  chỉ  hiện tại tầm thường,”  nhớ ai đó từng , “mà còn  thơ ca và miền đất xa.”
Trước đây,  chỉ  hiện tại tầm thường.
Còn giờ đây,   tìm thấy miền đất xa của riêng .
Đang mải ngắm cảnh, điện thoại trong túi bất ngờ rung lên.
Màn hình hiện một  lạ từ Bắc Kinh.
 bắt máy.
“A lô?”
“Cô Tạ,  là nhân viên tòa án. Vụ ly hôn của cô   kết quả.”
 khẽ siết chặt điện thoại. “Kết quả thế nào?”
“Tòa phán quyết đồng ý cho ly hôn.”
Một nhịp tim trượt qua lồng n.g.ự.c — nhẹ đến lạ.
“Cảm ơn.   .”
“Khi nào cô về nhận giấy chứng nhận ly hôn?”
“Tuần .”
Cúp máy,   mặt hồ phẳng lặng  mắt. Hốc mắt cay cay.
Không  vì buồn, mà vì cuối cùng —   tự do.
Ba năm hôn nhân, khép  bằng một tờ giấy đỏ.
Nhỏ bé, nhưng nặng như cả quá khứ.
“Cô Tạ,  tin vui gì ?”
Tiểu Trương – nhiếp ảnh gia – hỏi, thấy sắc mặt  khác lạ.
“Cũng coi là .”   nhẹ. “Một chuyện khiến  bận lòng suốt ba năm, hôm nay cuối cùng  xong.”
“Vậy chúc mừng cô.”
“Cảm ơn.”
 ngẩng đầu, hít một   khí cao nguyên.
Loãng, nhưng trong và ngọt.
Giống hệt cảm giác trong tim  — trống rỗng, nhưng thanh thản.
Những ngày , chúng  lên đường đến trạm căn cứ Everest.
Đứng giữa độ cao 5.200 mét, ngẩng  đỉnh núi trắng xóa,  mới thấy con  thật nhỏ bé.
 cũng  đầu,  cảm nhận  sự vĩ đại của chính  — vì   dám sống, dám bước .
Đêm đó,   trong lều  nhật ký.
“Hôm nay,   thấy Everest.
Nó  đó, lặng im hàng vạn năm, chứng kiến bao đổi  của nhân gian.
Có lẽ đời  cũng nên như thế — kiên định, tĩnh lặng,   ánh   khác lay động.”
Viết xong,  khẽ mỉm .
Lần đầu tiên  bao năm,  thật sự thấy lòng  bình yên.
Ngày cuối cùng ở Tây Tạng, chúng  dừng ở một ngôi làng nhỏ.
Người dân hiền hòa, ánh mắt ai cũng trong veo.
Một bà lão  Tạng cầm tay ,  bằng giọng  tròn tiếng:
“Cô  . Cô  con ?”
“Chưa ạ.”
“Không ,   sẽ . Phụ nữ  sống vì , đừng chỉ nghĩ cho  khác.”
 khựng .
Một   từng  học,    đạo lý  mất cả nửa đời để hiểu.
Phụ nữ  sống cho chính .
Trước khi , bà tặng  một chiếc khata trắng.
“Chúc cô tìm  hạnh phúc thật sự.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-cu-xin-dung-tim-toi/chuong-11-ngay-tu-do-dau-tien.html.]
 nhận lấy, nước mắt rơi xuống —  vì đau khổ, mà vì  ơn.
Cảm ơn đời  cho  cơ hội  .
Trở về Bắc Kinh,  thấy  khác hẳn.
Da sạm , nhưng ánh mắt sáng hơn.
Cơ thể mệt, nhưng tâm hồn tự do.
Ngày hôm ,  đến tòa án nhận giấy chứng nhận ly hôn.
Cầm tờ giấy đỏ ,  khẽ mỉm .
Mọi thứ, cuối cùng cũng kết thúc .
Từ tòa bước ,  ghé ngân hàng đổi  tên.
Tạ Vãn Chi — một  nữa thuộc về chính .
Tối hôm đó,  gọi một bàn đầy thức ăn.
Không  để ăn hết, mà để ăn mừng.
Ăn mừng tự do, ăn mừng khởi đầu mới.
Khi đang ăn,  nhắn cho biên tập tạp chí:
“Bài Tây Tạng    thành, mai gửi chị. Còn dự án nào khác ?”
Rất nhanh  phản hồi.
“Tháng   chuyến Tân Cương, cô  ?”
Tân Cương —  là nơi  từng mơ đến.
“Tất nhiên là .”
“Vậy  gửi lịch sớm nhé.”
 đặt điện thoại xuống, bước  ban công.
Bắc Kinh về đêm sáng rực, dòng xe như chảy mãi  ngừng.
Thành phố rộng lớn , chứa vô vàn khả năng.
Và , giờ đây   quyền chọn cho  con đường riêng.
Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên.
Một  lạ.
“A lô?”
“Vãn Chi, là .”
Giọng Lục Trầm An.
 sững . “Anh đổi ?”
“Ừ. Anh  em  nhận giấy ly hôn.”
Giọng  khàn và chậm. “Anh  gặp em… một  cuối.”
“Một  cuối?”  do dự. “Để  gì?”
“Có vài điều   .”
“Những gì cần , chúng   hết .”
“Xin em, chỉ  cuối thôi.”
 im lặng.
Từ “xin em” khiến lòng  lay động.
Dù , chúng  cũng từng là vợ chồng.
“Được. Ở ?”
“Quán cà phê  nhà em.”
“Anh ở  nhà?”
“Ừ. Anh  đợi từ chiều.”
 khẽ siết chặt điện thoại, cảm xúc lẫn lộn.
“Được. Em xuống ngay.”
nguyenhong
Thay quần áo xong,  xuống tầng đến quán cà phê.
Cố Vân Thâm  ở góc khuất,  lưng về phía cửa.
Thấy ,   dậy,  gương mặt thoáng qua một tia mừng rỡ.
“Em gầy  .” Anh .
“Trên cao nguyên điều kiện khắc nghiệt.”   xuống đối diện, “Anh tìm em  chuyện gì?”
Anh  , trong mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp.
“Vãn Tinh,   hỏi em một câu.”
“Câu gì?”
“Nếu  bắt đầu , em  chọn ở bên  ?”
Bắt đầu ?
Trong lòng  khẽ  chua chát.