Người Cũ, Xin Đừng Tìm Tôi - Chương 8: Chúng ta hết rồi

Cập nhật lúc: 2025-10-27 04:29:37
Lượt xem: 76

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

trùm chăn kín đầu, ép bản nghĩ nữa.

cho đến khi trời sáng, vẫn chợp mắt .

Sáng hôm , vẫn đến bệnh viện.

Không vì nhớ, cũng vì thương hại.

chỉ dứt khoát kết thúc thứ — mắt , rõ ràng một cuối cùng.

Phòng bệnh VIP, cửa Tiểu Lưu gác.

Thấy , mắt sáng lên:

“Chị dâu, chị tới ! Thủ trưởng chắc sẽ mừng lắm.”

đáp, chỉ nhẹ gật đầu đẩy cửa bước .

Phòng yên tĩnh, mùi t.h.u.ố.c sát trùng lạnh lẽo.

Lục Trầm An giường, sắc mặt tái nhợt, môi khô trắng, mắt khép hờ.

Nghe tiếng bước chân, mở mắt.

Thấy là , ánh mắt thoáng sững , ánh lên một tia vui mừng mà cố kìm nén.

“Vãn Chi, em đến .”

xuống ghế cạnh giường.

“Nghe xuất huyết dày.”

“Không gì nghiêm trọng, chỉ là bệnh cũ tái phát.” Anh cố gắng dậy. “Em chịu đến thăm , vui.”

, giọng điềm tĩnh:

“Lục Trầm An, tới đây vì lo cho . chỉ rõ một chuyện.”

Ánh mắt thoáng ngập ngừng. “Chuyện gì?”

“Ly hôn — gì để bàn nữa. Dù dùng cách nào để kéo dài, cũng vô ích. Quyết tâm của sẽ đổi.”

Sắc mặt càng trắng bệch. “Vãn Chi, tại em tuyệt tình như thế?”

“Tuyệt tình?”

bật , giọng lạnh lùng.

“Lục Trầm An, tuyệt tình là , .”

“Anh tuyệt tình chỗ nào? Anh cho em cuộc sống nhất, cho em tất cả của …”

“Tất cả cái gì?” ngắt lời. “Tất cả sự lạnh nhạt? Tất cả sự im lặng? Hay tất cả những đêm về?”

Anh im lặng, môi mím chặt.

“Anh ? Ba năm qua, từng thật sự. Trong mắt , chỉ là một danh phận, một vật trang trí trong căn nhà , một tồn tại cho đủ vai.”

“Anh …”

“Anh .” dậy. “Trong lòng từng . Vậy tại tiếp tục cuộc hôn nhân vô nghĩa ?”

Anh đưa tay định kéo , tránh sang một bên.

“Vãn Chi, cho một cơ hội. Anh sẽ đổi.”

“Thay đổi?” nhạt. “Anh nhiều .”

Anh thoáng ngẩn . “Nhiều ?”

sực tỉnh, vội sửa lời:

“Ý là, mỗi chuyện nghiêm túc, đều sẽ đổi. bao giờ thật.”

“Lần khác, nghiêm túc.”

“Nghiêm túc?” thẳng mắt , ánh mắt lạnh như băng. “Vậy còn Bạch Tư Tư thì ?”

Câu hỏi khiến sững .

Sắc mặt lập tức tối .

“Cô liên quan.”

“Không liên quan?” lấy điện thoại , mở một tấm ảnh. “Vậy bó hoa ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-cu-xin-dung-tim-toi/chuong-8-chung-ta-het-roi.html.]

Đó là bức ảnh Trương Nhã Lâm gửi cho hôm qua.

bảo xem gầy gò thế nào.

điều để ý , mà là bó hoa bách hợp trắng tinh bên giường bệnh — loài hoa mà Bạch Tư Tư thích nhất.

Thấy bức ảnh, nét mặt Lục Trầm An cứng .

“Bó hoa ai tặng?” hỏi.

Anh đáp.

“Là Bạch Tư Tư đúng ?” nhạt. “Cô nhập viện nên liền đến thăm.”

“Vãn Chi, em giải thích…”

“Không cần.” cất điện thoại. “Lục Trầm An, giữa chúng còn gì để nữa.”

Anh cố gắng chống dậy, nhưng nhấc tay ép .

“Nghe , và cô thật sự gì.”

“Không gì, gặp cô ? Sao nhận hoa?”

nguyenhong

Anh im lặng.

hít sâu, giữ bình tĩnh.

“Lục Trầm An, vấn đề giữa chúng vì Bạch Tư Tư, mà là vì từng yêu .”

“Anh yêu em.” Anh vội vàng , giọng khàn. “Vãn Chi, yêu em.”

Ba chữ từng chờ suốt ba năm.

giờ , chỉ thấy châm biếm.

“Nếu đó là cách yêu, thì thà .”

lưng về phía cửa.

“Lục Trầm An, mau khỏe . Đơn ly hôn sẽ nhờ luật sư gửi.”

“Vãn Chi!” Giọng khàn đặc, gần như gầm lên. “Em thể đối xử với như thế!”

dừng bước, ngoảnh .

“Lục Trầm An, từng đối xử với thế nào, thì giờ đối xử với y như .”

“Anh lúc nào đối xử tệ với em?”

khẽ .

“Anh thật sự là đang giả vờ ?”

Ánh mắt tối sầm , phức tạp, giận dữ, xen lẫn cả sợ hãi.

tất cả muộn.

Rất muộn .

“Lục Trầm An, tự hỏi xem, ba năm qua, ngày nào coi là vợ ? Anh từng đặt chút tình cảm nào ? Anh từng để tâm đến cảm xúc của ? Anh từng thật sự hiểu nghĩ gì ?”

Mỗi câu hỏi của như một nhát dao, cắm thẳng tim .

Sắc mặt trắng bệch, mồ hôi rịn trán, ánh mắt trốn tránh.

“Anh từng.” kết luận. “Trong mắt , chỉ là công cụ — để đối phó với áp lực bên ngoài. Khi cần thì đem trưng, khi cần thì vứt sang một bên.”

“Anh …”

“Anh .” cắt ngang, giọng dửng dưng. “Đó là sự thật, sự thật tàn nhẫn. Anh từng yêu — và cũng sẽ bao giờ yêu nữa.”

Nói dứt câu, lưng rời khỏi phòng bệnh, ngoái .

Sau lưng vang lên tiếng hét xé lòng:

“Tạ Vãn Chi! Quay ! Em cho !”

dừng bước.

Bên ngoài, nắng chói chang khiến nheo mắt.

Cuối cùng, thứ cũng rõ ràng.

Từ nay, chúng sẽ còn bất kỳ liên quan nào.

Điện thoại reo — là biên tập viên nhà xuất bản.

Loading...