Phó Hành Chu nháy mắt với :
“Uống , nàng yên tâm,   chuẩn  thuốc giải sẵn, tuyệt đối  để nàng  khổ.”
“Ta ép   đến tạ  với nàng, trong lòng    vui nên giở chút tính khí trẻ con cũng thường tình. Muội   xin  , nàng đừng chấp nhặt tiểu tiết nữa.”
Ta bật , nhận ly rượu đào,  ngay  ánh mắt hài lòng của , thẳng tay hất ly rượu  mặt Bạch Linh.
Rượu từ  đầu ả chảy xuống, hòa cùng ánh mắt sững sờ,  tin nổi, thật thảm hại.
Phó Hành Chu bật dậy  , gương mặt vốn ôn nhu phút chốc sầm .
Có lẽ vì sắp rời , tâm trạng cũng sáng tỏ, nên những ấm ức xưa  chẳng  nhẫn nhịn nữa.
Ta khẽ :
“Ta   từ ,   cần ai xin .”
“Lần , cái vở kịch tô hồng thái bình, vẹn cả đôi đường , đừng gọi  tham gia nữa.”
Phó Hành Chu sập cửa bỏ .
Ánh hoàng hôn nhạt dần ngoài cửa sổ, bóng tối len lỏi  căn phòng lạnh lẽo. Nàng   giường, từng cơn đau dâng lên trong  như mũi d.a.o sắc nhọn. Độc dược trong   chỉ đe dọa tính mạng, mà còn gặm nhấm từng mảng ký ức, từng cảm xúc vốn  mong manh.
Nha đầu bước , tay run run đặt chén thuốc lên bàn. Vẻ mặt nàng  đầy lo âu, như   nhưng  ngậm miệng.
“Phu nhân, chủ tử  về, nhưng ngày nào cũng sai  theo dõi, dặn dò  trông chừng phu nhân uống thuốc. Ngài  độc của Thẩm cô nương quá mạnh, thuốc giải  thể thiếu một ngày.”
Ánh mắt nha đầu lộ vẻ phức tạp, “Phu nhân, trong lòng chủ tử vẫn còn ...”
Thẩm A Kiều khẽ  nhạt. Người vẫn còn đó, nhưng chẳng  dành cho nàng.
Nàng hiểu, Phó Hành Chu sợ nàng chết.  sự sợ hãi đó là gì? Là thương? Hay là sự hối hận đeo đẳng vì chính   đặt bẫy?
Đau đớn, tủi nhục, và  hết là một nỗi căm hận âm ỉ — nàng  thể để bản  c.h.ế.t một cách bất lực như .
Một cơn ho khan nặng trịch kéo đến, nàng cố nén , nhưng m.á.u vẫn loang  mép môi, rơi xuống mặt bàn.
Nha đầu giật , vội vàng gọi  đến cứu chữa.
Trước mắt nàng chợt tối sầm,  thứ  cuồng,  bất tỉnh.
Khi tỉnh , căn phòng tĩnh mịch chỉ còn ánh nến leo lét.
Phó Hành Chu  bên giường, nét mặt mệt mỏi, bụi bặm nhưng ánh mắt vẫn rực lên một tia lo lắng  thể giấu.
“Thẩm A Kiều, từ bao giờ nàng mới học  trò giả vờ yếu đuối ?”
Lời  lạnh lùng như d.a.o đâm, nhưng nàng chỉ  lưng , giọng thờ ơ:
“Muốn về thì  thẳng, hà tất  giả vờ như ?”
Hắn nghẹn lời, im lặng đặt tay lên vai nàng, giọng mềm mại hơn: “Ta   nàng chết. Nếu nàng  thích,  sẽ  gọi Bạch Linh đến nữa.”
Nàng khẽ gật đầu, lòng rối bời. Bạch Linh —  luôn hiện diện, kề bên ,  xáo trộn những gì nàng từng tin tưởng.
Mâu thuẫn như sợi dây thắt chặt trong tim: yêu  hận,  ở   bỏ , nàng  thể  rõ.
“Ta  , thuốc giải của  nhất định  chữa cho nàng. Nếu nàng   về, cứ  thẳng ,   giả vờ ngất xỉu?”
Ta rụt tay  trong chăn,  lưng về phía , giọng lạnh lùng như thể xa cách:
“Không  về thì ngươi cứ  .”
Tim đập thình thịch, chỉ một chút nữa thôi là  sẽ phát hiện .
Hắn cứng họng, sắc mặt dần dịu xuống.
Một bàn tay ấm áp đặt nhẹ lên vai , giọng  chậm rãi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-cuu-thien-ha-con-ta-cuu-minh/chuong-2-mang-nguoi-va-su-nuong-chieu.html.]
“Được , vẫn còn hờn dỗi ? Có chuyện gì to tát . Nếu nàng  thích,  sẽ  gọi   đến nữa.”
Ta nín thở, lòng  chùng xuống  cảnh giác.
“Hẳn nàng vẫn  đến Giang Châu, đúng ? Vài ngày nữa,  sẽ đưa nàng về đó.”
Lòng  khẽ động, ánh mắt khẽ gật.
Dưỡng phụ dưỡng mẫu vẫn đang đợi  ở Giang Châu. Trước khi trở về,   gặp họ  cuối.
Có  hộ tống, dù  cũng đỡ phần an .
Tiếc , Phó Hành Chu vẫn  thể  cùng .
Ngày khởi hành, Lương Thành bất ngờ bùng phát dịch bệnh, Phó Hành Chu  gọi  ngay  khi  kịp lên xe ngựa.
Hắn  , ánh mắt đầy áy náy: “A Kiều…”
Ta thản nhiên , giọng nhẹ nhàng mà sắc lạnh: “Không ,  cứ  .”
Mấy  dân  quanh chắp tay,  nhỏ: “Phu nhân thật đại nghĩa!”
Ta lên xe,  ngoảnh đầu   cuối.
Phó Hành Chu là thần y, những chuyện thế  xảy   ít . Sinh mạng con  đặt  hết,   từng tính toán.
 điều khiến   ngờ, là dù  chuyện đều  thể đặt lên  , thì Bạch Linh   thể  đặt lên  tất cả  thứ.
Phó Hành Chu vẫn đến Giang Châu.
Khi  đến nơi,  đang bù đầu thử thuốc.
Nhìn thấy ,  lúng túng, thở dài bất đắc dĩ:
“Bạch Linh nha đầu  gây chuyện, lấy mấy hộ dân   chuột bạch nên  kiện lên công đường,   mau chóng bào chế thuốc giải mới .”
“Vậy còn dịch bệnh thì ?” Ta  thẳng  mắt , giọng lạnh lùng  chút nao núng.
Phó Hành Chu ngập ngừng: “Có  khác…”
Ta  hiểu,  vốn  đến Lương Thành.
nguyenhong
Bạch Linh lấy dân chúng   chuột bạch thử độc  trở thành chuyện quen thuộc.
Ả hạ độc, Phó Hành Chu giải độc — một  , một  về — như một trò chơi  hồi kết.
Không    từng khuyên can, Phó Hành Chu chỉ  khổ mà đầy cưng chiều: “Ta   , sư  của , chỉ đành nuông chiều thôi.”
Ngày hôm đó  mới nhận , thần y Phó Hành Chu lòng  từ bi cũng  thể vì  khác mà xem mạng  như cỏ rác.
Bên hồ sen,  thấy Bạch Linh ung dung cho cá ăn, ánh mắt khiêu khích.
Ả liếc  , hất cằm:
“Đã  với tỷ tỷ , chỉ cần  , sư  sẽ lập tức đến bên cạnh . Bây giờ tỷ tỷ tin ?”
Ta nhắm mắt, giọng trầm khẽ đáp: “Đó đều là mạng .”
Ả nhướng mày,  nhạt: “Thì  ? Sư   , dù là mớ hỗn độn gì,   cũng sẽ giải quyết giúp .”
“Chẳng qua chỉ là mấy con kiến hôi,  sư  chữa trị một phen, cũng là phúc phận của chúng.”
Ta  đáp .
Sớm muộn gì ả cũng sẽ , những con kiến hôi  sẽ khiến ả trả giá đắt.
Những việc ả ,   ghi  từng bằng chứng.
Trước khi rời ,  sẽ đem những thứ  dâng lên Thánh thượng.