Phó Hành Chu bận rộn một hồi, cuối cùng cũng bào chế  thuốc giải.
nguyenhong
Cứu chữa cho dân chúng xong,   chạy đến quan phủ xin xóa án cho Bạch Linh.
Xong xuôi  việc,  mới nhớ đến tìm .
“A Kiều  dạo quanh thành Giang Châu, ngày mai  đưa   , nàng    cùng ?”
Hắn  , ánh mắt lấp lánh nụ  hiếm hoi.
Ta lắc đầu từ chối. Hắn  phần thất vọng, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ta cũng cần  ngoài mua sắm, chuẩn  cho tẩu tẩu sắp chào đời, nhưng tuyệt nhiên    cùng họ.
Có lẽ Giang Châu quá nhỏ bé,  đầy nửa canh giờ,   gặp  họ.
Ta khẽ chau mày, định lặng lẽ rời .
“Sư  thích nhi tử  nữ nhi hơn? Lỡ như  sinh  đứa   sư  ưa thì   ?”
Cơ thể  bỗng khựng , cứng đờ  đầu.
Bên cửa sổ Kim Ngọc Lâu, Bạch Linh đang giơ mấy chiếc khóa vàng lên thử.
Sắc mặt Phó Hành Chu trắng bệch, vội vàng lấy tay che miệng ả :
“Nói bậy gì thế, cẩn thận    thấy.”
Bạch Linh bĩu môi lẩm bẩm: “Sợ gì chứ, sớm muộn gì cũng  để nàng  .”
Máu trong   nóng bừng lên, gần như   vững.
Hóa , ngay ngày Bạch Linh đến xin , hai  họ   mối quan hệ mờ ám.
Bạch Linh tự hạ độc , chỉ  giao hợp với Phó Hành Chu mới giải  độc.
Một bên nồng nhiệt như lửa, một bên nửa đẩy nửa buông.
Phó Hành Chu ngập ngừng:
“Nàng đợi một chút, để  nghĩ xem nên  với A Kiều thế nào…”
Ta  thể kìm nén nữa, chạy trốn khỏi nơi đó như một cơn bão dữ dội.
Về đến phòng, vành mắt vẫn còn đỏ hoe.
Ta cứ tưởng lòng   đủ sắt đá, nào ngờ tình cảm bao năm  dễ quên thế.
Vị tanh ngọt  dâng lên trong miệng.
Ta lau khóe môi,  thổ huyết,  dày quặn đau  nguôi.
Hệ thống đang say ngủ bỗng nhiên tỉnh …
[Ký chủ, ký chủ, tin  đây! Hôm nay uống thêm một bát thuốc nữa là  sẽ bệnh nguy kịch, Đại La thần tiên cũng  cứu nổi. Sẽ  cần lo  nam chính phát hiện nữa .]
Ta cất khăn tay , nụ  lạnh lùng nở  môi: “Thật ? Vậy thì đúng là một tin .”
Sau bữa tối, Phó Hành Chu trở về.
Hắn ghé sát bên tai , ánh mắt lo lắng  giấu nổi: “Nàng  khỏe ? Sao sắc mặt kém thế?”
Ta   , giọng thản nhiên: “Không , chắc chỉ là  uống thuốc thôi.”
“Thuốc hôm nay   chậm thế? Để   xem .”
Ta thoáng giật , định cản  thì Thu Nhi bưng thuốc đến.
Thở phào nhẹ nhõm,    nhận lấy bát thuốc, gương mặt   hiện lên nụ  dịu dàng:
“Thuốc   đắng, nàng đừng lười uống, đây là thuốc cứu mạng đấy.”
“Để  đút cho nàng từng muỗng…”
Lần ,   cự tuyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-cuu-thien-ha-con-ta-cuu-minh/chuong-3-bong-toi-dang-sau-tam-mat-than-y.html.]
Ta để  đút cho từng muỗng thuốc độc cuối cùng — chính tay Phó Hành Chu đút cho  bát thuốc định đoạt mạng .
Ta ngủ một giấc thật sâu, nửa mơ nửa tỉnh thấy  trở về hiện đại,   mơ những ngày tháng hạnh phúc bên Phó Hành Chu.
Lúc tỉnh dậy,   còn ở bên cạnh.
Ta  hỏi nhiều, ăn xong liền chuẩn   thăm dưỡng phụ dưỡng mẫu.
Vừa  đến cửa nhị môn   thấy tiếng Bạch Linh la hét giận dữ:
“Chờ chờ chờ! Huynh còn   chờ đến bao giờ? Huynh sợ Thẩm A Kiều đến thế ?”
“Huynh rõ ràng  hứa với ,  khi đứa bé  đời sẽ  động  nàng ,  mà  tận mắt thấy  từ phòng nàng   ,  còn hôn nàng !”
Mặt Phó Hành Chu lúc xanh lúc trắng, hạ giọng:
“Ta   , gần đây cơ thể nàng   ,   thể đợi nàng  giải độc xong ?”
“Muộn nhất là một tháng nữa,  sẽ cho  một câu trả lời thỏa đáng.”
Ta khẽ nhếch mép, cảm thấy thật nực . Sớm  muộn,  khác gì  .
Bước  giữa  khí nặng nề,  :
“Không cần một tháng nữa , ngay bây giờ .”
Phó Hành Chu đột ngột  đầu, gương mặt trắng bệch như tờ giấy.
“A Kiều…”
Trong thư phòng, bốn mắt   — ánh mắt  tràn đầy bất an.
“Đêm đó… là một tai nạn.”
“A Kiều trúng độc,   cứu  , nếu    sẽ chết. Ta  còn cách nào khác,  thể trơ mắt    c.h.ế.t  mặt .”
“Sau , dù   tránh xa   thì  muộn. Muội   thai , dù  cũng là cốt nhục của , A Kiều…   nỡ.”
Hắn luôn  khó khăn, luôn  còn cách nào khác, luôn  những lý do chính đáng.
     nữa.
“Nói , quý  —  là bình thê?”
Hắn thoáng sững .
Ta bình tĩnh lặp   nữa  :
“Hoặc là,    nhường vị trí chính thê cho nàng , cũng    .”
Hắn hoảng hốt nắm c.h.ặ.t t.a.y :
“Sao  thể chứ, A Kiều? Vị trí chính thê mãi mãi là của nàng,  đảm bảo dù A Kiều   cửa,  phận cũng  thể vượt qua nàng.”
Ta cong môi  nhạt:
“Xem , là bình thê .”
“Cũng .”
Hắn mừng rỡ mở to mắt, đôi ngươi lóe lên ánh sáng:
“A Kiều, nàng đồng ý  ?”
Ta mỉm  gật đầu.
Sau , ngươi  cưới ai, yêu ai,  sẽ  bao giờ cản trở nữa.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ôm lấy , giọng  như nghẹn ngào:
“Ta  mà, A Kiều là  hiền lương độ lượng nhất, sẽ  trách  .”
“Nàng   , lòng  áy náy vô cùng. Mấy ngày nay ăn  ngon ngủ  yên, chỉ nghĩ cách giải thích với nàng. Người cũng gầy … A Kiều, nàng  bồi bổ cho  thật  đấy.”
Một trận buồn nôn dâng lên trong lòng,  lặng lẽ đẩy  :
“Được , mau  báo cho tiểu sư  của  .”