Người Đàn Ông Thô Lỗ Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Thanh Niên Trí Thức - Chương 135: Một ngựa hồng trần phi tử cười
Cập nhật lúc: 2025-12-06 07:50:22
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm hôm , Mẹ Thái Sơn liền mang một giỏ táo đỏ qua cho Bạch Nguyệt Quý.
Giỏ táo đỏ là nhà tự trồng, sân nhà Lý Thái Sơn trồng hai cây táo đỏ.
Nhà cửa nhà trồng cây táo cây hồng thì cũng gì to tát, vì nhà nào cũng .
Ví như nhà Chu Xuyên và Chu Đại Tẩu, cũng một cây hồng và một cây táo đỏ, là do cha của Chu Dã trồng từ những năm đầu.
Người trồng cây, hóng mát, con cháu đời đương nhiên là cái để ăn.
Mẹ Thái Sơn giờ đều tự tay chăm sóc hai cây táo đỏ , bà chăm tỉ mỉ, nào là bón phân, tưới nước các kiểu.
Cho nên mỗi năm hai cây táo đỏ đều sai trĩu quả.
Giỏ táo mang qua cũng ba bốn cân.
Lúc bà qua, Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý vẫn còn đang ngủ, dù thì tối qua cũng bận rộn đến khuya, dùng hết ba cái "áo mưa nhỏ".
Mợ Cố đang hầm gà rừng.
Thấy Mẹ Thái Sơn mang nhiều táo đỏ như qua, Mợ Cố dám nhận.
"Vợ thằng Thái Sơn mới về nhà, bà để cho nó ăn , táo đỏ bổ máu, để nó bồi bổ cho , sang năm còn sinh cho bà một thằng cháu trai mập mạp."
Mẹ Thái Sơn thích tán gẫu với Mợ Cố, "Cảm ơn lời của bà, nhưng mà giỏ táo để cho Nguyệt Quý ăn. Nhà hai cây táo đỏ, quả kết còn ít ? Đủ cho con bé ăn ."
"Làm dám nhận nhiều táo đỏ của bà như chứ."
Mẹ Thái Sơn liền tự lấy một cái nia đổ táo qua, "Chu Dã với Thái Sơn nhà lớn lên cùng từ nhỏ, em ruột mà còn hơn cả em ruột, vợ nó ăn chút táo đỏ của thì gì mà ngại?"
"Bà , thì cũng mặt dày nhận cho Nguyệt Quý ." Mợ Cố .
Bà hôm qua cháu ngoại, con trai và cả Lý Thái Sơn núi thu hoạch nhỏ, về muộn như chính là bán sản vật núi rừng .
cụ thể bao nhiêu thì bà hỏi, chỉ thấy Mẹ Thái Sơn vui vẻ như , còn mang nhiều táo đỏ qua, chắc chắn là bán chút tiền.
Tặng xong táo đỏ, Mẹ Thái Sơn cũng vội về, bữa sáng con dâu , bà liền ở tán gẫu với Mợ Cố một lúc mới về.
Chu Dã ngáp một cái , "Mợ Cố, ai đến ạ?"
"Mẹ thằng Thái Sơn đó, con xem, mang qua nhiều táo đỏ thế , là cho vợ con ăn."
Chu Dã nia táo đỏ, mỉm , "Thím khách sáo quá ."
"Tối qua mấy đứa bán bao nhiêu tiền?" Mợ Cố hỏi.
"Con lấy nhiều hơn một chút, Thái Sơn và Quảng Thu Ca lấy ít hơn, mỗi họ bảy đồng." Chu Dã rửa một vốc táo đỏ cho Mợ Cố.
Mợ Cố nhận lấy táo đỏ, kinh ngạc : "Nhiều ? Mấy đứa săn bao nhiêu thú rừng?"
Chu Dã nặn kem đ.á.n.h răng : "Cũng săn ít ạ. Chỉ là bên ép giá quá, tụi con chỗ nào khác để bán, nếu còn thể nhiều hơn nữa. Lần nếu , con đang nghĩ là tụi con tự bán, giá cả thể tăng gấp đôi."
Mợ Cố vội : "Vậy , thà kiếm ít một chút chứ thể tự bán, lỡ bắt thì ?"
"Con cũng chỉ thôi, Mợ Cố mợ cứ yên tâm, nếu vẫn sẽ bán thẳng cho thu mua thôi ạ."
Mợ Cố lúc mới yên tâm.
Chu Dã nhổ bọt kem đ.á.n.h răng , "Mợ Cố, là nấu mì ăn ạ?"
"Để trưa , bánh màn thầu với khoai lang mợ hấp xong cả ." Mợ Cố , dặn dò : "Mợ con bản lĩnh, ông trời cho miếng cơm ăn, chẳng lo nghĩ gì, vợ cưới về cũng , mợ cũng cần nhiều. chuyện xe đạp thật sự đừng nghĩ tới nữa, ?" Tính cách của cháu ngoại , bà vẫn hiểu rõ, chỉ sợ nó đang tơ tưởng đến chiếc xe đạp .
Chu Dã đ.á.n.h răng súc miệng xong mới : "Mợ Cố, mợ cứ yên tâm , điều kiện nhà con thật sự tới mức đó ."
Bỏ hơn ba trăm đồng để mua một chiếc xe đạp, điên.
nếu gì bất ngờ, chẳng bao lâu nữa cũng sẽ thật sự chiếc xe đạp của riêng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-dan-ong-tho-lo-thap-nien-70-cuoc-song-hoan-my-cua-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-135-mot-ngua-hong-tran-phi-tu-cuoi.html.]
Đến lúc đó sẽ cho Mợ Cố một bất ngờ .
Sáng hôm nay ăn canh gà rừng hầm nấm, hấp bánh màn thầu cho Bạch Nguyệt Quý với Đâu Đâu và Đô Đô, còn Chu Dã và Mợ Cố thì ăn khoai lang.
Ba con họ vẫn ngủ dậy, Chu Dã và Mợ Cố ăn .
Ăn sáng xong, Chu Dã và Mợ Cố rửa sạch khoai lang, dùng bàn mài bắt đầu mài khoai.
“Mợ Cố, đợi miến khoai lang xong, đến lúc đó mợ nhớ mang nhiều một chút về cho Cậu ăn, con thích món lắm.” Chu Dã .
Mợ Cố , “Không cần để ý đến , thích nhiều thứ lắm.”
“Bình rượu của Cậu uống hết ạ?”
“Đừng mua cho , tốn tiền, uống xong còn ngáy to, ồn ào.”
“Haha, xem Cậu Mợ Cố quản chặt quá .”
“Ai thèm quản , mợ còn chẳng để ý nữa là. Mấy hôm nếu mợ nhắc, còn định rửa chân lên giường sưởi , cái tật cả đời sửa !”
“Cậu nhà con cũng thật phúc, cưới giỏi giang vun vén cho gia đình như Mợ Cố.”
“Cậu chỉ cái dẻo miệng.” Mợ Cố lườm cháu ngoại một cái.
Lúc Bạch Nguyệt Quý và Đâu Đâu, Đô Đô ngủ dậy thì gần chín giờ, Chu Dã và Mợ Cố ít việc.
Vốn dĩ miến khoai lang là cô , kết quả cuối cùng để Chu Dã và Mợ Cố bận rộn, Bạch Nguyệt Quý chút áy náy.
“Mợ Cố, mợ xem vợ con , da mặt trắng hồng, y như quả vải phương Nam bóc vỏ , thật là ngọt ngào ngon miệng.” Chu Dã vợ .
Mợ Cố .
Bạch Nguyệt Quý nghĩ đến sự triền miên dứt của gã đàn ông thô kệch đêm qua, mặt bất giác đỏ lên, cô lườm một cái : “Anh còn ăn cả vải phương Nam cơ ?”
“Ăn chứ.”
“Nói dối.”
“Ăn thật mà, tin em hỏi Mợ Cố xem.” Chu Dã .
Bạch Nguyệt Quý bèn hỏi: “Mợ Cố, thật ạ?”
“Nhiều năm , bố nó mua của tay buôn nào hai cân vải, cũng mang cho nhà chúng một cân, đến tận bây giờ vẫn còn nhớ mùi vị đó.” Mợ Cố gật đầu .
Bạch Nguyệt Quý thật sự chút kinh ngạc, ngờ bố chồng cô bản lĩnh như , đến cả vải cũng kiếm .
Chu Dã : “Vợ , nếu em ăn, hè năm xem thử, nếu sẽ kiếm một ít về cho em ăn.”
“Không cần , em cũng ăn .”
Loại cô thích ăn là Quế Vị và Phi T.ử Tiếu, là loại hạt nhỏ, còn giống vải hạt to thì cô thích ăn.
Chu Dã : “Ngon chứ?”
“Cũng .”
Chu Dã : “Mợ Cố, mợ xem vợ con , dám quả vải ăn cũng chỉ tạm . Thời xưa một vị hoàng đế, tên là gì nhỉ?”
“Đường Huyền Tông tiếc hao tốn của để cung cấp vải cho Dương Quý Phi.” Bạch Nguyệt Quý còn ngâm cả bài thơ : “Trường An ngoảnh gấm thêu đầy, Trên đỉnh nghìn non cửa lớp bày. Ngựa ruổi bụi hồng phi t.ử tiếu, Nào lệ chi về đây.”
Ánh mắt Chu Dã vợ thì khỏi .
Mợ Cố cũng , thảo nào cháu dâu văn đến thế, tòa soạn quý trọng như , đúng là một bụng chữ nghĩa văn chương
--------------------