“Trời lạnh thế , cái thằng nhóc thối nhà con xuống nước, con sẽ cảm !”
Người mợ lúc vẫn còn khá trẻ tức c.h.ế.t , vội vàng bế đứa cháu ngoại bé bỏng đến bên bếp lò sưởi ấm quần áo, đ.á.n.h mấy cái m.ô.n.g .
“Con chỗ nào kém bọn họ , bọn họ dám mà con dám thì con thành đồ bỏ , con còn lăn lộn ở đây thế nào nữa? Con đồ bỏ !” Châu Dã tám tuổi thẳng.
“Thế bọn nó bao nhiêu tuổi, con bao nhiêu tuổi? Vài năm nữa là bọn nó lấy vợ , con là một đứa trẻ con mà so với mấy đứa choai choai đó ?”
Châu Dã cũng lý sự cùn, “Sao so chứ, chẳng bọn họ chỉ hơn con ở chỗ ăn nhiều hơn mấy năm cơm thôi , gì ghê gớm !”
“Con đúng là thằng nhóc ngốc.” Người mợ bé chọc cho bật , đ.á.n.h cái m.ô.n.g nhỏ của một cái, “Bụng đói ?”
“Đói ạ.” Châu Dã xoa bụng.
Người mợ liền bưng cho một cái màn thầu, còn một bát nước cơm, tất cả đều đang giữ ấm trong nồi.
Vừa húp nước cơm ăn màn thầu, Châu Dã chợt nhớ , : “Không trai con .”
Người mợ cũng chút lo lắng, Tiểu Xuyên sốt cao, hai vợ chồng cô em gái đưa thằng bé bệnh viện huyện khám bệnh, chỉ sợ chậm trễ.
Vì đứa cháu ngoại mới sang ở tạm trong nhà.
điều khiến vợ chồng mợ và Cậu Cố biến sắc là, đêm hôm đó, Châu Dã cũng lên cơn sốt.
Trước đây, Cố Quảng Thu, con trai của họ, chính là vì sốt cao xử lý kịp thời nên mới hỏng giọng, bây giờ họ bao giờ dám coi thường chuyện trẻ con sốt nữa.
Chẳng thấy Tiểu Xuyên sốt nặng như , vợ chồng chú em rể đưa thằng bé lên huyện đó .
bây giờ mà lên huyện thì kịp nữa, mợ gọi Cậu Cố dậy, dặn dò hai đứa con trai, hai vợ chồng họ giữa đêm hôm khuya khoắt, bọc đứa trẻ kín mít đưa đến trạm y tế của công xã.
Trạm y tế hỏi rõ nguyên nhân giúp xử lý, vì trong nhà còn hai đứa con trai đang tuổi ăn tuổi lớn, sợ chúng nó sợ hãi nên Cậu Cố về .
Ban đêm, mợ đút nước, dùng khăn ướt đắp lên trán cho , cứ thế bận rộn tới hai, ba giờ sáng, cơn sốt của đứa trẻ mới hạ xuống.
dù , mợ cũng dám lơ là, vẫn dám ngủ say, chỉ dám chợp mắt một lát.
May mà đứa trẻ cứng cáp, ngày hôm tuy tinh thần lắm, nhưng tóm là chuyện gì.
Người mợ liền cõng về nhà.
Trên đường, Châu Dã : “Mợ ơi, tối qua mợ thức trông con cả đêm.”
“Làm gì , mợ ngủ quên mất .” Người mợ đáp.
Châu Dã toét miệng , mợ thức trắng đêm trông , lưng mợ : “Mợ ơi, lớn lên con tiền đồ, con nhất định sẽ hiếu thuận với mợ.”
Mợ đối xử với đặc biệt , đặc biệt thương , đều cảm nhận rõ ràng.
Tay nghề của lắm, quần áo giày dép các thứ của đều là do mợ cho.
Người mợ : “Mợ dám mong con hiếu thuận với mợ , con hiếu thuận với bố con cho là , nhưng con nhớ kỹ đấy nhé, chuyện bốc đồng như nữa.”
Miệng thì ngoan, nhưng đứa trẻ tự bán .
“Con đúng là thằng nhóc trời đánh, lòng hiếu thảo của con con đều , nhưng con thể , con thế để con , bà sẽ đau lòng bao nhiêu.” Người mợ khi tin , nước mắt kìm nữa, ôm chầm lấy mà nức nở.
“Vậy thì đừng để con , con cũng chỉ trong đó ở hai năm, gì to tát cả.” Châu Dã .
Cậu cũng từ chối ý định của họ thứ hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-dan-ong-tho-lo-thap-nien-70-cuoc-song-hoan-my-cua-nu-thanh-nien-tri-thuc/chuong-477-ngoai-truyen-nua-doi-truoc-cua-chau-da.html.]
Anh họ thứ hai ăn , thật thà, nơi đó là chỗ thể ở .
Châu Dã cứ thế , nhưng mới , cuối cùng vẫn theo bố .
Ngoài một tiếng thở dài, cuối cùng thêm gì cả.
Cứ cách một thời gian, mợ đến thăm , mang cho ít trứng gà, ít lương thực, thậm chí còn lén nhét tiền cho , để phòng , lỡ chuyện gì cũng đến nỗi gì trong tay.
Châu Dã vì bệnh tình của , mợ thực sớm dốc cạn hết của cải trong nhà , thậm chí còn vay mượn ít tiền bên ngoài, nợ nần chồng chất, nhưng nào cũng dúi cho nhiều thứ như .
Sau chuyển nơi khác, mợ cũng chuyển , chỉ đành nhờ gửi đồ cho , thậm chí còn đồ đến tay .
Sau mãn hạn, Châu Dã ngoài, cả và chị dâu cả đuổi khỏi nhà, cho cửa.
Thật nếu , thì bọn họ đuổi .
khi đó là do cả và chị dâu cả chôn cất, hai vợ chồng họ cũng thật sự tận tâm tận lực, hề bất hiếu.
Cho nên căn nhà , nhường thì nhường thôi.
Bởi vì chẳng coi căn nhà đó gì, sớm muộn gì cũng sẽ tạo dựng một cơ ngơi của riêng .
Sau đó, đến thăm và mợ, hai ông bà vui, bảo bắt đầu , sống cho đàng hoàng t.ử tế, cố gắng cưới một cô vợ, sống một cuộc đời ngay thẳng, t.ử tế.
Khi cả và chị dâu cả đuổi khỏi nhà, hai ông bà tức đến mức chịu nổi, đòi sang đó chuyện quấy với họ, nhưng cản .
Tuy nghèo nhưng lúc đó vẫn đưa tiền cho .
Tiền trong nhà đều do mợ quản, lấy tiền chứ, là ngay mợ đưa cho để mang cho , cũng là để phòng .
Còn gọi hai con trai qua đào móng, đắp phôi đất, giúp dựng một căn nhà phôi đất mới.
Số tiền đó là để mua ít bát đũa nọ.
Chỉ là Châu Dã vốn theo lẽ thường, nông mệt c.h.ế.t , chẳng thích chút nào, nên ngoài lêu lổng.
Cha dạy rằng, càng gặp chuyện thuận lợi thì càng ngoài đây đó.
Vận may, vận may, con ngoài , thì vận may từ tới?
Lời cha quả lý, chẳng gặp may ? Gặp ông địa chủ già đó.
thật ban đầu, chỉ thấy ông sống dễ dàng, thấy thương hại ông mà thôi, cộng thêm bản cũng việc gì , nên mới lén lúc ai để ý, giúp ông gánh mấy thùng nước phân.
Sau đó cũng đòi ông báo đáp gì, chỉ xua tay .
Sau gặp thêm vài nữa, lúc mới quen với ông địa chủ già. Ông địa chủ già đáng thương lắm, thật sự đáng thương.
Lúc đó hình dung thế nào, nhưng cưới vợ, một câu vợ khiến ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Vợ : Một hạt bụi của thời đại, rơi xuống đầu mỗi cá nhân chính là cả một ngọn núi.
Chuyện qua với ông địa chủ già là giấu , ngoài ai , cũng mưu cầu gì ở ông cả.
Cuối cùng, ông địa chủ già đổ bệnh, qua khỏi, phơi thây nơi hoang dã, nên mới đưa cho vòng ngọc và vòng vàng, nhờ giúp ông chôn cất.
Cũng chính vì , Châu Dã mới vốn liếng, mới bắt đầu công việc buôn bán của .
--------------------