Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 167: Ước định đã thành

Cập nhật lúc: 2025-04-22 11:54:38
Lượt xem: 137

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Xưa nay có biết bao hiền thần lương tướng lưu danh sử sách, nhưng dù có xuất chúng đến đâu, nếu sinh không gặp thời, không gặp được minh quân biết lắng nghe lời can gián, thì cuối cùng cũng sẽ bị chôn vùi trong dòng chảy lịch sử.”

“Chữ ‘quân’ và chữ ‘thần’, vốn nên tương trợ lẫn nhau. Nhưng trên lãnh thổ rộng lớn này, bách quan có thể có hàng trăm, hàng ngàn, còn quân vương thì chỉ có một.”

“Một người ấy, lại có thể định đoạt việc hàng triệu người trong thiên hạ có phát huy được giá trị cuộc đời hay không.”

“Có lẽ điều bất hạnh nhất và may mắn nhất trong đời một người, đều là gặp phải ai.”

“Ta thân là bề tôi, gặp phải một quân chủ hôn ám vô đạo, lòng đã nguội lạnh. Nhưng đúng vào lúc đó, lại gặp được ‘ngư ông’ là tiểu tiên tử  cải trang.”

Nghe những lời ấy của Tạ Dữ Duy, Sở Lạc cũng trầm ngâm suy nghĩ rất lâu.

“Ngươi đi một đời, gặp đủ loại người, chịu ảnh hưởng của họ. Thế chưa từng nghĩ, có một ngày, chính mình sẽ là người mà kẻ khác gặp được — và sẽ thay đổi vì ngươi sao?”

Tạ Dữ Duy trong lòng chấn động.

“Nếu… nếu ta cũng có được bản lĩnh như tiểu tiên tử, có thể cứu lấy sinh linh muôn dân, thì có lẽ người bên cạnh ta, cũng sẽ vì ta mà hướng thiện.”

“Sao lại tự xem nhẹ bản thân đến vậy? Việc ngươi đang làm chẳng phải là đang cứu lấy Nghiệp Quốc đang bên bờ sụp đổ đó sao? Ngươi muốn cứu dân, thì trước tiên phải cứu triều đình, cứu lấy các bách quan.”

Lời nàng nói ra, như một tiếng sét vang lên trong đầu Tạ Dữ Duy.

Cứu triều đình, cứu bách quan — điều duy nhất có thể làm được điều đó, chính là vị trí cửu ngũ chí tôn!

Trong phòng thoáng chốc trở nên lặng ngắt như tờ, ánh nến lay động, phản chiếu trong mắt Tạ Dữ Duy là đôi mắt bình tĩnh của Sở Lạc.

Nàng đây là định đem ngôi vị đế vương Nghiệp Quốc, đem đại sự sinh tử tồn vong của cả một quốc gia, giao phó vào tay hắn hay sao?

 Nghiệp  Quốc hôm nay, không biết có bao nhiêu đôi mắt đang dòm ngó long vị ấy. Nhưng khác với tất thảy những kẻ đó, điều đầu tiên nảy lên trong lòng Tạ Dữ Duy, lại là… từ chối.

Thứ hắn nghĩ đến, không phải là quyền thế, vinh hoa hay địa vị, mà là nếu bản thân không thể làm tốt, khiến bách tính lầm than vì mình, khiến quốc gia diệt vong dưới tay mình — vậy phải làm sao?

Kẻ từng ôm chí làm “tể tướng lưu danh thiên cổ” như hắn, lẽ nào lại trở thành “tội nhân thiên cổ”?

Thế nhưng nghĩ lại, nếu để hắn trơ mắt nhìn ngôi vị kia rơi vào tay một kẻ tầm thường, nhìn thấy Nghiệp Quốc lại rơi vào vết xe đổ cũ…

Hắn — sao có thể cam tâm?

Tạ Dữ Duy biết rất rõ năng lực của bản thân, cũng như điều mà hắn thực sự mong muốn là gì.

Ngôi vị đế vương — ngoài ta còn ai xứng?

Bàn tay giấu dưới tay áo khẽ run, hắn lập tức lui một bước, rồi cúi người thật sâu trước mặt Sở Lạc.

“Tiên tử đã tín nhiệm ta, Tạ Dữ Duy tất không phụ trọng trách!”

“Ngươi đã quyết rồi ư? Nếu làm tân đế của Nghiệp Quốc, có thể nghịch chuyển càn khôn, dốc một thân nhiệt huyết mà hành đạo cứu dân. Nhưng nếu không vượt qua được cửa ải sắp tới, kẻ đầu tiên c.h.ế.t — chính là ngươi.”

“Ta đã quyết. Vinh nhục hay sinh tử, Tạ mỗ sớm đã xem nhẹ. Hôm nay dám ở đây hứa với tiên tử một lời — nguyện cùng Nghiệp Quốc vinh nhục đồng thọ, tồn vong cộng mệnh!”

“Tốt.”

Khóe môi Sở Lạc khẽ nhếch, nàng lật tay lấy ra một tờ chiếu thư đã sớm chuẩn bị.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Vải lĩnh đen tuyền, trên có kim long uốn lượn, lơ lửng trước mặt nàng. Sở Lạc lại lấy ra một chiếc bút, lập tức hạ bút viết xuống lời chiếu phong Tạ Dữ Duy làm tân hoàng.

Khi viết đến tên mình ở cuối chiếu thư, nàng cũng không hề do dự.

Chiếu thư vừa hoàn tất, hai cái tên trên đó — hay đúng hơn là hai con người ấy — đã từ đây vướng víu ngàn mối, kết nên dây tơ chẳng thể chặt đứt, dù là một năm, mười năm, hay vạn năm về sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-167-uoc-dinh-da-thanh.html.]

Tạ Dữ Duy quỳ xuống, hai tay dâng cao quá đầu, nghiêm cẩn tiếp nhận chiếu thư ấy.

“Thảo dân Nghiệp Quốc — Tạ Dữ Duy, nay được Lăng Vân tiên sư sắc phong làm hoàng đế, từ nay về sau nguyện tận tâm tận lực, vì dân vì nước, noi theo uy đức của Tuyên Vũ đế, năng hành của Nguyên Đức đế, bảo hộ bách tính Nghiệp Quốc bình an, giang sơn vô sự. Không được độc đoán chuyên quyền, không được tham lạc hưởng phú. Tại vị, phải lo việc. Nếu có sai trái, nguyện mời tiên sư trừng phạt, lấy mạng ta bất cứ lúc nào!”

“Tạ Dữ Duy, ta tin ngươi có thể vực dậy một Nghiệp Quốc hoang tàn, cũng tin ngươi sẽ trở thành vị minh quân thứ ba sau Bạch đế, Lý đế, được vạn dân tôn kính. Nhưng nếu một ngày nào đó, ngươi thực sự nuốt lời, thì ta — nhất định sẽ đến.”

【Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn “Chấp niệm của thi nhân.”】

【Do vượt chuẩn hoàn thành nhiệm vụ, số điểm khí vận được thưởng gấp đôi.】

【Do có buff từ tuyến chính “Chủ nhân Quỷ Cảnh”, số điểm khí vận lại tiếp tục gấp đôi.】

【Tổng cộng nhận được 1000 điểm khí vận, tặng kèm 1 cây “Thất diệp nhiên huyết thảo”, 1 đóa “Ngọc nhan hoa”, 1 thẻ bài ngẫu nhiên.】

【Giá trị khí vận hiện tại: -5739】

 

Nửa tháng sau

“Cấm chế trên lệnh bài thân phận của ngươi đã được giải rồi.” Tống Minh Việt trả lại ngọc bài cho Sở Lạc, sau đó đưa tay day day huyệt thái dương, có chút đau đầu mà nói: “Lão đạo đó hình như đã để mắt tới ngươi rồi, phiền toái thật…”

Hạ Tinh Châu bước tới: “Sư tôn, mọi việc đều đã thu xếp ổn thỏa, có thể khởi hành được rồi.”

Tu sĩ của Lăng Vân Tông đều đã theo sắp xếp của Hạ Tinh Châu lên phi chu. Phi chu lúc này đang lơ lửng giữa không trung, chỉ còn chờ mấy người bọn họ là có thể xuất phát.

Tống Minh Việt ngẩng đầu nhìn, rồi khẽ gật: “Ở đây cũng nấn ná quá lâu rồi, đi thôi.”

Dứt lời liền nhảy lên lưng con Lộc Hàn Tinh, hướng về phi chu của Lăng Vân Tông.

Hạ Tinh Châu cùng Sở Lạc cũng bay lên theo, nhưng vừa mới đến giữa không trung, thì một giọng nói quen thuộc từ phương xa truyền đến.

“Tiểu tiên tử ——!”

Nghe thấy tiếng gọi, Sở Lạc liền dừng lại trên không, quay đầu nhìn về phía Tạ Dữ Duy.

Tuy đã đăng cơ làm tân hoàng của Nghiệp Quốc, nhưng hắn vẫn nhất quyết dồn toàn bộ ngân khố vào việc cứu tế dân chúng, đến long bào còn chưa kịp làm.

Cõi phàm tục lấy sắc đen làm tôn, hắn cũng chỉ vội vàng thay lên một bộ hắc bào.

Lúc này vội vã chạy tới, khi nhìn thấy dáng áo đỏ thắm tung bay giữa trời kia, sự lo lắng vì sợ không đuổi kịp rốt cuộc cũng  yên ổn lại.

Tạ Dữ Duy đưa tay chụm lại đặt trước miệng, ngẩng đầu gọi lớn về phía bóng hình áo đỏ rực giữa tầng không:

“Ta nhất định sẽ giữ trọn lời hứa giữa chúng ta ——”

Nhìn thấy vậy, Sở Lạc  không nhịn được mà khẽ cong môi mỉm cười.

Sau cùng, nàng liếc nhìn hắn một lần cuối, rồi mới xoay người tiếp tục bay về phía phi chu.

Mãi đến khi thấy nàng lên thuyền, phi chu càng lúc càng bay cao, cuối cùng khuất hẳn trong tầng mây, không còn bóng dáng, Tạ Dữ Duy mới từ từ buông tay đang vẫy xuống.

Phía sau, đám thần tử và cấm quân cũng hớt hải đuổi theo.

Những vị đại thần xưa nay không quen vận động, lúc này ai nấy đều thở hồng hộc, mặt đỏ phừng phừng.

“Bệ hạ, giờ ngài đã là đế vương rồi, xuất hành phải mang theo cấm quân để bảo vệ an toàn.”

Một vị đại thần rụt rè lên tiếng nhắc nhở.

Tạ Dữ Duy lại mỉm cười ngoảnh lại: “Thôi, đây là lần cuối cùng rồi. Nay tiên sư của Lăng Vân Tông đã rời đi, mà hiện giờ đúng dịp thịnh hội giữa các tiên môn, không nước nào dám khơi mào chiến sự. Chúng ta còn một tháng chuẩn bị — tới giáo trường, trẫm muốn điểm binh!”

Loading...