Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 171: Lối này không thông

Cập nhật lúc: 2025-04-22 13:10:22
Lượt xem: 147

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khoé môi Sở Lạc khẽ giật. Một kẻ mặt lạnh gặp hai kẻ mặt lạnh… nàng có linh cảm rằng sư tỷ Vãn Tranh sắp rút kiếm rồi.

Quả nhiên, Chu Mặc Du lạnh lùng nói: “Ngươi tránh ra, đường liền thông.”

Vãn Tranh hơi chau mày: “Cút.”

“Lăng Vân tông dù sao cũng là danh môn chính phái, ép buộc người vô can, đây là phong thái của các ngươi sao?” Thời Yến cũng lên tiếng.

Hiển nhiên hai người bọn họ mới đến, không biết rõ đầu đuôi sự việc, đã vội vàng đưa ra phán đoán.

Thấy Vãn Tranh đã đặt tay lên chuôi kiếm, Sở Lạc liền nhìn sang  Tề tiên sinh.

“Phiền tiên sinh qua đó giảng hoà một tiếng.”

“Dĩ nhiên, dĩ nhiên.”Tề  Tiên sinh lập tức chạy tới.

Sở Yên Nhiên liếc nhìn về phía Chu Mặc Du  và Thời Yến, rồi chậm rãi nói: “Vậy ta chọn con đường thứ hai.”

“Lối này không thông.” Sở Lạc thản nhiên đáp: “Ngươi tưởng ta ngốc chắc?”

Bên kia, Tề tiên sinh cũng đã xin Vãn Tranh thu kiếm, rồi quay sang giải thích với hai người:

“Thật thất lễ với nhị vị đạo hữu, do Yến Linh Giản gần đây có vài kẻ lai lịch bất minh trà trộn vào, âm mưu mưu hại quý khách của chúng ta, nên phía trước đang xử lý việc này. Phiền nhị vị đi vòng một đoạn. Không rõ nhị vị muốn đến đâu? Ta lập tức sai người đưa đường.”

Nghe tới đây, Chu Mặc Du  nhíu mày: “Người của Bắc Phương Tiên Môn là quý khách của các ngươi, chẳng lẽ chúng ta Nam Phương Tiên Môn thì không phải?”

“Rõ ràng đó là  Sở đạo hữu của Linh Thú Tông, sao người nhà nàng lại bị nói là ‘kẻ không ra gì’ chứ!”

“Hai vị đạo hữu có điều chưa rõ,”  Tề tiên sinh bất đắc dĩ lên tiếng: “Ban đầu thiệp mời mà Đại Tĩnh chúng ta phát ra, hoàn toàn không có tên gia tộc này. Là do chưởng môn Hàn Nguyệt của Linh Thú Tông đặc biệt truyền tin, chúng ta mới tạm thời bổ sung một thiệp. Nói thật, lấy thực lực Sở gia, bọn họ vốn chẳng có tư cách để đến nơi này. Dù các vị có mời chưởng môn Hàn Nguyệt đến đối chất, những lời tại hạ vừa nói cũng đều là sự thật.”

“Chỉ là nếu thật sự gọi chưởng môn Hàn Nguyệt đến, chuyện này e sẽ ầm ĩ không nhỏ, Sở đạo hữu kia chắc cũng chẳng mong muốn điều ấy.”

Nghe xong lời của Tề tiên sinh , Chu Mặc Du và Thời Yến đều lộ ra chút nghi hoặc.

“Ta mang hai kẻ này đi.” Vãn Tranh đã mất hết kiên nhẫn.

Nghe thế,Tề tiên sinh  vội vàng giơ tay ngăn nàng lại. Bên kia, Sở Lạc cũng chẳng còn hứng dây dưa thêm nữa, ánh mắt chuyển sang Sở Yên Nhiên.

“Con đường thứ nhất, ta chọn giúp ngươi rồi.”

Nói đoạn, nàng liền sải bước về phía Sở Dật Dương.

Khi đám người nhà họ Sở còn tưởng nàng muốn động thủ, đang định cao giọng kêu cứu, thì Sở Lạc lại chỉ đưa tay trao lại mũi tên độc cho Sở Dật Dương.

“Bây giờ ai cũng có thể tiến vào Yến Linh Giản sao? Đại hội tỷ thí thủ tịch này từ khi nào lại hạ thấp tiêu chuẩn đến thế?” Sở Lạc cao giọng nói.

Nghe vậy,Tề tiên sinh  vội vàng quay lại đáp: “Xin đạo hữu bớt giận, Sở đạo hữu  của Linh Thú Tông cũng là bất đắc dĩ, không phải  Đại Tĩnh không nể mặt Linh Thú Tông, mà việc đến nước này, chỉ có thể tuân theo quy củ. Chúng ta cũng không muốn khiến ngươi khó xử, chi bằng ngươi đưa cha mẹ và huynh trưởng rời khỏi Yến Linh Giản đi thôi.”

Sở Yên Nhiên chần chừ liếc nhìn Sở Lạc. Nàng cứ thế mà bỏ qua chuyện này?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-171-loi-nay-khong-thong.html.]

Nhưng nhìn nàng, lại không giống người dễ dàng bỏ qua.

Thế nhưng, Sở Lạc thật sự không liếc lại lấy một lần, xoay người rời đi theo lối cũ.

Cùng lúc đó, khí tức của ám bộ trong rừng trúc cũng dần tiêu tán, Vãn Tranh quét mắt nhìn hai người nọ một lượt rồi cũng quay gót rời đi.

Lúc này Tề tiên sinh mới âm thầm thở phào, rồi hướng về phía Sở Yên Nhiên đi tới, phía sau có Chu Mặc Du và Thời Yến cùng theo.

“Sở đạo hữu, hẳn ngươi cũng hiểu, chúng ta chẳng ai muốn làm chuyện mất mặt người khác. Ngươi xem, các đời tỷ thí thủ tịch đều có vô số thiên tài đệ tử đến tham gia, nhưng chưa từng có ai dắt theo cả phụ mẫu đến nơi này, trừ phi người nhà họ vốn dĩ đã có tư cách nhận thiệp mời…”

Tề Tiên sinh  lại nói tiếp.

Ánh mắt Sở Yên Nhiên dõi theo bóng lưng Sở Lạc khuất dần, sau đó khẽ gật đầu: “Ta hiểu. Lần này là chúng ta đụng phải kẻ không nên đụng vào. Ta sẽ lập tức đưa phụ mẫu và huynh trưởng rời đi.”

“Kẻ không nên đụng vào?” Thời Yến nhíu mày: “Nàng là ai?”

Nghe đến đây, Sở Yên Nhiên lại lộ vẻ khó xử. Nàng không tin rằng ám bộ của Lăng Vân Tông thực sự đã rời đi. Nhưng cho dù bọn họ có không còn ở đây, nếu nàng dám nói ra điều không nên nói, phá hỏng hiệp nghị giữa Lăng Vân Tông và Linh Thú Tông, thì e còn chưa cần Lăng Vân Tông ra tay, chưởng môn Hàn Nguyệt đã tự mình diệt trừ nàng trước rồi.

“À… chỉ là một vị đạo hữu của Lăng Vân Tông thôi.”

“Ôi chao, lần này cũng nhờ hai vị đạo trưởng đến kịp, dọa cho con nha đầu c.h.ế.t tiệt ấy chạy mất,” Sở phu nhân vội vã vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm nói.

Bà thực không ngờ, mới hơn một năm không gặp, mà con nhãi ấy sao lại trở nên đáng sợ đến thế…

“Con nha đầu c.h.ế.t tiệt?” Thời Yến lại chau mày, “Phu nhân biết nữ tu vừa rồi sao?”

“Mẫu thân ta sao có thể quen người của Lăng Vân Tông được chứ.” Sở Yên Nhiên vội vàng đáp.

“Nhưng tại hạ thấy nữ tu ấy… hình như có vài phần tương tự đạo hữu đấy.” Thời Yến ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp.

“Người giống người, trên đời này vốn chẳng hiếm,” Sở Yên Nhiên khẽ cười, quay đầu đi, “Cha, Nương, ca, ta đưa mọi người rời khỏi đây thôi.”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Nghe vậy, sắc mặt ba người nhà họ Sở đều không dễ coi.

Dù sao cơ hội lần này cực kỳ khó có được, lại còn sớm đã khoe khoang khắp nơi rằng họ sẽ đến xem đại hội tỷ thí thủ tịch, nếu vừa đến đã bị đuổi đi, chẳng phải để người ta chê cười sao?

“Phụ thân,” Sở Yên Nhiên nhìn ra tâm tư của họ...

Nàng vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng thần sắc đã trở nên bực bội: “Chúng ta cũng đừng để chuyện này đến tai chưởng môn nữa, chi bằng sớm rời đi thì hơn.”

“Yên Nhiên, chúng ta nuôi nấng con khổ sở bao nhiêu năm, sao đến lúc này con còn bênh vực người ngoài?” Sở phu nhân xoay sang mỉm cười với Chu Mặc Du và Thời Yến: “Hai vị đạo trưởng, vừa rồi hai vị có thể dọa lui được con… con tiện nha đầu kia của Lăng Vân Tông, hẳn thân phận cũng chẳng thấp nhỉ? Nếu có thể, phiền hai vị nói giúp chúng ta vài lời với người của Tĩnh Quốc, chẳng vì thể diện chúng ta thì cũng nể mặt Yên Nhiên vậy… Chắc hai vị cũng quen nhi nữ nhà ta rồi…”

“Mẫu thân.” Sở Yên Nhiên nhíu mày, bất đắc dĩ lên tiếng, sau đó lại nhìn về phía Sở gia chủ.

Nhưng lần này, Sở gia chủ lại cố tình làm ngơ ánh mắt của nàng.

Thấy vậy, lòng Sở Yên Nhiên  lạnh đi mấy phần.

Giờ phút này đã cho bọn họ cơ hội rút lui trong yên ổn, nếu cứ để sự tình tiếp tục khuếch trương, thì đến lúc đó bọn họ còn có thể sống rời khỏi Yến Linh Giản hay không cũng khó nói. Chưởng môn Hàn Nguyệt đã đích thân nhắc nhở phụ thân nàng rồi, sao giờ đến ông ấy cũng hồ đồ như vậy?

“Sở phu nhân, dù có cầu xin hai vị tiểu đạo hữu này cũng vô ích thôi. Nếu chư vị nhất quyết không đi, chúng ta cũng chỉ có thể cưỡng chế trục xuất. Nếu cảm thấy chúng ta làm khó, thì giờ lập tức có thể mời chưởng môn Hàn Nguyệt đến giải quyết.”  Tề Tiên sinh thở dài, vô cùng phiền muộn.

Loading...