Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 180: Chuyện năm xưa

Cập nhật lúc: 2025-04-25 13:06:04
Lượt xem: 154

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa trông thấy bóng người ngoài cửa sổ, Tề chưởng môn  khẽ nâng tay, cánh cửa lầu các liền tự động mở ra.

“Mặc Du, Thời Yến, hai người đi đón khách đi.”

Sở Lạc nhìn cánh cửa lớn đang mở rộng trước mặt, trong lòng vẫn đang suy nghĩ xem thần thức vừa rồi đặt lên người Trác Nhất là của ai, có mục đích gì.

Rõ ràng, người bên trong đang mời nàng tiến vào.

Nàng vừa bước một bước, liền trông thấy hai bóng người quen thuộc hiện thân trước mắt.

Chu Mặc Du và Thời Yến đều hành lễ cung kính.

“Sở đạo hữu, chưởng môn mời.”

“Phiền hai vị dẫn đường.”

Hiện tại, không chỉ Tề chưởng môn cảm nhận được ám bộ của Lăng Vân Tông đang áp sát, hai người Chu – Thời cũng phát giác ra điều đó, vì vậy càng thêm chú ý đến Sở Lạc.

Khi đến đại sảnh nơi Tề  chưởng môn đang ngồi, một giọng nói vang lên:

“Khó trách người đời thường nói Sở Lạc của Lăng Vân Tông và Sở Yên Nhiên của Linh Thú Tông có dung mạo tương tự, xem ra cũng chẳng sai đâu.”

Tề Chưởng môn  chỉ nói đơn giản một câu, nhưng trong lòng đã có suy đoán từ lâu. Năm xưa việc Sở Yên Nhiên tìm kiếm muội muội từng gây náo động một phen, sau đó lại đột nhiên không còn tin tức gì.

Chắc chắn là đã có tiên môn nhúng tay vào.

Sở Lạc lại chẳng buồn hồi đáp lời đó, sau khi hành lễ liền hỏi:

“Xin hỏi, thần thức vừa rồi quan sát bằng hữu của ta, có phải là của chưởng môn không?”

“Tống Chưởng môn  xem trọng tiểu hữu như vậy, nhưng ta lại nghe nói mấy ngày nay ngươi chẳng mấy thân thiết với đệ tử tiên môn, sao hôm nay chẳng những kết giao với tán tu, còn vì chuyện của bằng hữu mà vội vàng chạy ngược xuôi?”

“Ta kết bạn toàn nhờ duyên phận. Không biết bằng hữu của ta có điểm nào khiến Tề chưởng môn để mắt đến như thế?”

Tề Chưởng môn vốn định dò xét thân phận của nàng, lại không ngờ Sở Lạc một mực không hề để lộ nửa điểm, lời nào cũng xoay quanh bằng hữu của mình.

Y liền nói thẳng:

“Quả thật, vị bằng hữu kia của tiểu hữu không phải người phàm. Năm xưa từng được Hồng Kiếm đạo nhân của bổn tông để mắt tới, muốn thu làm đệ tử thân truyền.”

“Rõ ràng là một cơ hội tiền đồ sáng lạn, tán tu thu dưỡng hắn cũng đã đồng ý để hắn theo Hồng Kiếm đạo nhân tu hành. Nhưng đứa nhỏ ấy lại không nỡ dứt bỏ hồng trần, nửa đường quay trở về.”

“Hồng Kiếm đạo nhân yêu tài, không muốn để thiên tài ấy mai một, liền đuổi theo, nhưng đứa nhỏ đó sống c.h.ế.t không chịu rời đi. Hắn tình nguyện từ bỏ tiền đồ rực rỡ, làm một tán tu nghèo khó, chỉ để được sống cùng đám huynh đệ tỷ muội bên mình.”

“Huynh đệ tỷ muội?”

“Hẳn là những người đồng hành bên hắn hiện giờ. Nghe nói đều là cô nhi được tán tu họ Lôi kia thu dưỡng khi xưa.”

Sở Lạc lặng người, chẳng trách nàng lại cảm thấy mấy người kia thân thiết đến vậy.

Tề Chưởng môn  lại tiếp lời:

“Không thu được hắn làm đồ đệ, Hồng Kiếm đạo nhân cũng từng lặng lẽ đi theo bọn họ suốt hai năm. Cuối cùng hắn vẫn không chịu, đạo nhân giận quá mà bỏ đi.”

Lời vừa dứt, trong lòng Chu Mặc Du và Thời Yến lại chấn động thêm lần nữa.

Không ngờ sư tôn từng vì thu nhận một tán tu làm đồ đệ mà làm đến mức ấy.

“Chỉ tiếc cho một mầm non tốt như vậy. Trên con đường kiếm đạo, ngoại trừ một đệ tử thiên tự nhất mạch của quý tông Lăng Vân từng thi triển ra một kiếm khiến nhật nguyệt sơn hà cũng phải biến sắc, thì chỉ còn Hồng Kiếm đạo nhân của ta là người tập đại thành của kiếm pháp thiên hạ.”

“Không ngờ hôm nay lại được gặp đứa nhỏ kia tại nơi này. Nó với Bình Chân Tông ta cũng có chút duyên phận, chỉ là bao năm đã trôi qua, không biết tâm cảnh của nó có thay đổi gì chăng, cũng chẳng rõ hôm nay Hồng Kiếm đạo nhân còn nguyện ý thu nó làm đồ đệ nữa hay không…”

Ý tứ của Tề chưởng môn đã vô cùng rõ ràng. Một thanh lợi kiếm, trải qua bao năm gió táp mưa sa vẫn không hoen gỉ, vẫn giữ được thiên phú và thực lực như thuở ban đầu.

Nhân tài như vậy, ai lại không muốn chiêu mộ?

“Đã biết bằng hữu của ta không gặp nguy hiểm, vậy vãn bối xin cáo lui. Hôm nay mạo muội quấy rầy, mong Chưởng môn lượng thứ.”

“Hahaha, không sao, không sao.”

Sở Lạc trở về chỗ ở, từ xa đã thấy Lộc Hàn Tinh đứng trước gác lầu chờ nàng.

Lộc Hàn Tinh là do Tống chưởng môn phái đến dò hỏi tình hình. Đang định nghĩ cách mở lời, không ngờ tiểu oa nhi kia vừa lại gần đã cười cợt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-180-chuyen-nam-xua.html.]

“Chà, lão tiền bối hôm nay lại tự nguyện làm thêm giờ đấy à?”

Mắt Lộc Hàn Tinh lập tức cụp xuống, vẻ mặt chán nản.

“Cũng chẳng phải tự nguyện cho lắm.”

“Ác bá tư bản quả nhiên chẳng ai tốt lành,” Sở Lạc vươn vai một cái, “Về rửa mặt ngủ thôi.”

“Người của Bình Chân Tông đã sang bên tán tu dò hỏi tình hình rồi.” Lộc Hàn Tinh bỗng hạ giọng nói.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Sở Lạc khẽ nhướng mày: “Bọn họ thật sự định đưa Trác Bổn Bổn đi à?”

“Ngươi có thể đoán táo bạo hơn một chút.”

“Hả?”

Ngày hôm sau, tại địa điểm tổ chức trận đấu thứ hai ở Yến Linh Giản, khi Sở Lạc trông thấy Hồng Kiếm đạo nhân ngồi ngay vị trí chưởng môn, rốt cuộc nàng cũng hiểu “đoán táo bạo” mà Lộc Hàn Tinh nói là có ý gì.

Cuộc tỷ thí diễn ra hết sức sôi động,  Vu Chưởng môn  của Thượng Vi Tông cười tủm tỉm đi về phía người của Lăng Vân Tông, Hạ Tinh Châu lập tức nhường chỗ.

“Thế nào? Ta nói không sai mà.” Vu Thính nhướn mày cười với Tống Minh Việt.

“Đến nhanh như vậy,” Tống Minh Việt trầm ngâm suy nghĩ, “Chẳng lẽ là vì… chuyện đó?”

Vu Thính cười híp mắt gật đầu: “Không sai, chính là chuyện đó.”

Hai người một câu qua lại khiến Sở Lạc nghe mà đầu đầy dấu hỏi.

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Không phải chuyện ngươi nghĩ đâu.” Vu Thính cười đáp.

“Á???”

Tống Minh Việt trực tiếp truyền âm giải thích cho nàng:

“Khi ngươi còn đang rèn luyện ở Nghiệp Quốc, tại huyện Trấn Tuyền của Tĩnh Quốc có một động phủ hiện thế. Nghe đồn bên trong đó có một đạo kiếm ý của Nhị sư huynh ngươi – Kỷ Thanh Vũ.”

“Chuyện này vừa lan ra đã gây chấn động cả giới tu kiếm. Nếu ai có thể lĩnh ngộ được kiếm ý của Thanh Vũ, rất có thể sẽ tái hiện được những chiêu kiếm năm xưa của hắn, thực lực tất sẽ đại tăng. Hồng Kiếm đạo nhân cũng vì thế mà không thể ngồi yên.”

“Sư huynh ta… Nhị sư huynh ta…”

“Trước khi nhập ma, Thanh Vũ vẫn luôn là người được công nhận là đệ nhất kiếm đạo trong giới tu chân. Ai… tiếc thay một nhân tài như thế…”

“Vậy ra Hồng Kiếm đạo nhân đến là vì kiếm ý?”

“Không sai. Nhưng trùng hợp là bằng hữu của ngươi cũng xuất hiện đúng lúc này, hẳn là hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội đâu.”

Nghe xong lời Tống Minh Việt, Sở Lạc lần nữa nhìn về phía Bình Chân Tông.

Vị cao nhân ẩn thế ấy xưa nay rất ít xuất hiện, một thân đạo bào đỏ sẫm, tinh thần minh mẫn, nhưng lại nghiêm nghị, ít khi cười nói.

Trên đài, Chu Mặc Du đang giao đấu với đối thủ, cảm nhận được ánh mắt của sư tôn nên càng thêm nghiêm túc, rất nhanh đã đánh bại đối phương, vang lên một trận vỗ tay tán thưởng.

Trùng hợp thay, trên một võ đài khác, Lý Thúc Ngọc cũng đúng lúc ấy đánh bại đối thủ, giành chiến thắng.

Hai người đều là Trúc Cơ đỉnh phong, cuối cùng chắc chắn sẽ phải đối đầu. Giờ phút này, lông mày Hồng Kiếm đạo nhân hơi nhíu lại, tựa hồ không hài lòng khi đồ đệ của mình lại cùng Lý Thúc Ngọc đồng thời thắng trận.

Cảm nhận được ánh mắt sư tôn, dù thắng, Chu Mặc Du cũng trở về với tâm trạng căng thẳng.

“Sư tôn.”

“Kiếm của ngươi không nhanh bằng hắn.” Xích Kiếm đạo nhân nói thẳng.

Chu Mặc Du không cần nghĩ cũng biết “hắn” trong miệng sư tôn là chỉ Lý Thúc Ngọc.

“Nhưng kiếm của ngươi mạnh hơn hắn.” Lời đánh giá của Hồng Kiếm đạo nhân rất công bằng, trong mắt cũng thoáng hiện một tia sâu xa.

Trên mặt lộ ra vài phần hài lòng.

Xét theo thực lực mà hai bên đã thể hiện, thì Lý Thúc Ngọc không thể thắng được đồ đệ của lão, trừ phi hắn vẫn còn ẩn giấu thực lực.

Loading...