Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 181: Họa sĩ mặt hoa

Cập nhật lúc: 2025-04-26 13:16:23
Lượt xem: 152

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tâm tình của Chu Mặc Du cũng dần ổn định, liền ngồi xuống bên cạnh.

Sau khi xem xong trận đấu của đồ đệ mình, tâm trí Hồng Kiếm đạo nhân đã chẳng còn đặt ở cuộc đại tỷ thí này nữa.

Hôm qua, Tề Chưởng môn  đã truyền tin cho lão, nói rằng đã gặp lại đứa trẻ năm xưa lão từng muốn thu nhận mà không thành.

Vốn định trực tiếp đến  Tuyền trấn, lão liền đổi hướng, đến nơi này.

Ánh mắt lại hướng về phía Sở Lạc.

Tề Hòa nói vẫn không đoán được thân phận của tiểu cô nương kia, chỉ cảm thấy không đơn giản, còn giờ đây, lão chỉ nhìn một cái, trong lòng đã có kết luận.

Nàng đâu phải giống với một tiểu bối nào đó của Linh Thú Tông, mà là—một thân hồng y ấy, cùng chỗ ngồi được Tống Chưởng môn  đích thân an bài.

Rõ ràng chính là đệ tử của người đó!

“Xét theo tốc độ tuyển chọn như thế này,” Lý Thúc Ngọc ở bên cạnh Sở Lạc chậm rãi nói, “e rằng chỉ cần ba ngày nữa là có thể bước vào vòng chung kết rồi.”

Trong đợt tuyển chọn này, đối thủ của người thắng sẽ ngày càng mạnh hơn. Nếu liên tục thắng mười trận, sẽ được vào vòng tuyển chọn ba mươi người tiếp theo, sau đó là tuyển mười người vào chung kết.

Tuy đại tỷ có bảng xếp hạng, nhưng danh hiệu thủ tọa đệ tử chỉ có một.

Lý Thúc Ngọc trong một ngày đã thắng liền mười trận, trực tiếp tiến vào vòng sau, ngày hôm sau an tĩnh ngồi thiền trong gác lầu.

Sở Lạc thì không ở gác lầu của Lăng Vân Tông, mà lại đến nơi có nguồn tin nhanh nhất – Thượng Vi Tông, nơi mọi người đang náo nhiệt bàn tán bát quái.

“Chưởng môn nói rồi, chuyện Sở Lạc và Sở Yên Nhiên có dung mạo giống nhau không được viết vào nguyệt báo, ê, đạo hữu Sở Lạc, ta thắc mắc đã lâu rồi, vì sao hễ dính đến chuyện của ngươi thì nguyệt báo đều không được đăng vậy?”

“Phải đó, hình như nguyệt báo chúng ta chưa từng đăng tin gì liên quan đến Sở đạo hữu cả.”

“Làm gì có chuyện chưa từng...”

Sở Lạc vừa ăn linh quả mà Thượng Vi Tông mang tới, vừa lật xem đống giấy tờ chất đầy trên bàn.

Đây là tất cả các “tình báo” mà đệ tử Thượng Vi Tông thu thập được trong tháng này, còn việc hiện tại đang làm chính là “duyệt bản thảo”.

Nhưng khi có người bỗng nhắc đến chuyện nguyệt báo từng đưa tin về mình, Sở Lạc khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Liễu Tự Diêu đang ngồi bên cửa sổ vừa viết vừa sắp xếp tài liệu.

“Thượng Vi Nguyệt Báo từng có một lần viết về ta.”

“Khi nào vậy?”

“Có à? Ta không nhớ chút nào.”

“Nói về chuyện gì cơ?”

Ánh mắt Sở Lạc chợt dừng lại trên cuộn trục trước bàn của Liễu Tự Diêu.

Không trả lời những câu hỏi kia, nàng lặng lẽ bước tới.

Hắn đang ghi chép về việc truy tìm chiếc Ngọc Cốt Đinh, cuộn trục bày trên bàn chính là bản ghi chép vật phẩm thất lạc trong Thần Ma Cảnh.

Chợt lông mày hắn hơi động, thấy trước mặt xuất hiện một bàn tay đang thò ra định chạm vào cuộn trục.

Liễu Tự Diêu khẽ cười, sau đó lập tức dời nghiên mực đến dưới tay của Sở Lạc.

Sở Lạc vẫn nhớ cuộn trục ấy, lúc còn ở Lăng Vân Tông, từng thấy Hà Nghiễn Sơ cầm một cái y hệt. Khi đó không để ý, mãi sau mới biết đó là vật liên quan đến Thần Ma Cảnh.

Ban đầu tính dùng thần thức lén liếc vài cái, nhưng trong gác lầu mà dùng thần thức thì rất dễ khiến người khác sinh nghi.

Chợt nàng sờ phải thứ gì đó như nước, rồi ngay sau đó liền truyền đến một tràng cười không chút lưu tình.

“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tiểu tặc ngươi lại bị ta bắt tại trận rồi!”

“Hả?” Sở Lạc nhìn tay mình đầy mực đen, lập tức đứng dậy nhìn về phía bàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-181-hoa-si-mat-hoa.html.]

Cuộn trục đã sớm bị hắn đẩy sang bên cạnh, chỗ cũ giờ đặt một nghiên mực, còn Liễu Tự Diêu thì đang ôm bụng cười ngặt nghẽo nhìn tay nàng đen sì.

“Loại mực này phải ba ngày ba đêm mới rửa sạch được đấy, xem ngươi giờ làm sao mà… Ơ kìa ngươi làm gì!”

Chỉ thấy Sở Lạc nhanh như chớp dùng tay đen sì của mình quẹt vài đường lên gương mặt trắng trẻo của hắn, rồi như một chú thỏ con nhảy vọt ra khỏi gác lầu.

"Tiểu tặc, đứng lại cho ta!!"

Các tu sĩ của Thượng Vi Tông chỉ nhìn thấy một bóng hình mờ ảo phóng qua, Liễu Tự Diêu lập tức hô to đuổi theo.

Trên đường chạy trốn, Sở Lạc không ngừng sử dụng pháp thuật Ngưng Thủy để rửa sạch mực trên tay, nhưng đúng như lời của vị “họa sĩ thiên tài” kia nói, chẳng thể nào rửa sạch được.

Đang tức giận thì nàng nhìn thấy người đuổi theo phía sau vẫn đang mang một chiếc mặt đầy mực, nàng không nhịn được, bật cười thành tiếng.

"Ha ha ha, bộ dạng của ngươi bây giờ, ha ha ha—"

"Ngươi đứng lại cho ta, hừ, trong Yến Linh Gỉản này không có người phàm, khi ta bắt được ngươi thì xong đời!"

"Vậy thì ngươi cũng phải bắt được ta trước đã!"

Sở Lạc quay lại, ngay lập tức gia tăng tốc độ.

Nàng định đến nơi đông người, vì chắc chắn vị” họa sĩ thiên tài” với chiếc mặt nạ toàn mực. này không dám đi lung tung, nhưng không ngờ khi đi qua một khu vườn, nàng lại nghe thấy giọng nói quen thuộc.

"Rốt cuộc còn chưa quyết định xong sao, các ngươi đã kéo hắn xuống suối vàng mấy năm nay rồi, có còn định kéo hắn suốt đời nữa không?"

"Những ngày qua, sự chênh lệch giữa đệ tử môn phái và tán tu các ngươi hẳn đã nhìn rõ rồi chứ."

"Hiện giờ, nhìn xem, duyên thầy trò giữa ta và hắn vẫn chưa dứt, khi hắn gia nhập môn phái ta, hắn sẽ là đệ tử thân truyền thứ ba của ta, tất cả các tu sĩ sẽ nhớ đến hắn, và sau này hắn cũng sẽ trở thành kiếm tu được muôn người ngưỡng mộ."

Nghe lời của Hồng Kiếm Đạo Nhân nói với Lôi Thừa Chí và những tán tu khác, Sở Lạc không khỏi nhớ lại dáng vẻ lúc Trác Nhất học kiếm.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Đúng lúc này, có người đột ngột nắm lấy vạt áo của nàng, rồi vội vàng kéo nàng lùi ra xa.

"Ngươi điên rồi à? Cả lời của Hồng Kiếm Đạo Nhân mà cũng dám nghe?"

Giọng Liễu Tự Diêu vang lên.

"Nhưng mà lão..." Sở Lạc vừa quay đầu lại, lại thấy gương mặt của Liễu Tự Diêu, nhất thời cũng quên mất muốn nói gì, không nhịn được nở một nụ cười.

Thấy thế, Liễu Tự Diêu trợn mắt nhìn nàng một cái.

"Vẫn còn cười!"

Nhìn thấy LiễuTự Diêu vội vã kéo mình rời đi, Sở Lạc vội vàng nói: "Ta không nghe thấy gì cả!"

"Chỉ là Hồng Kiếm Đạo Nhân muốn thu một tán tu làm đệ tử, lão dùng lời khuyên nhủ, còn mang theo không ít linh thạch tặng cho các tán tu."

"Về sau, tán tu đó sẽ có tài nguyên tốt hơn, học được kiếm pháp tốt hơn, những người khác có linh thạch này thì không cần phải liều mạng đổi tài nguyên tu hành nữa, đối với cả hai bên đều có lợi."

Nghe những lời này, Sở Lạc suy nghĩ rất lâu.

"Vậy Hồng Kiếm Đạo Nhân có tiếng tăm thế nào, nếu Trác Bổn Bổn đi theo lão, lão có đối xử tốt với hắn không?"

"Ngươi không phải đã thấy dáng vẻ của Chu Mặc Du và Thời Yến lúc đó rồi sao, Hồng Kiếm Đạo Nhân ngoài việc yêu thích thể diện, những mặt khác đều tốt hơn nhiều so với không ít sư ton khác."

"Chu Mặc Du và Thời Yến..."

Sở Lạc suy nghĩ một lát về Trác Nhất với khuôn mặt lạnh lùng.

Có lẽ  hắn sẽ thông minh hơn rất nhiều, nhưng hình như không còn đáng yêu như lúc trước.

Trong lòng Sở Lạc bối rối.

Liễu Tự Diêu đột nhiên dừng bước, nhìn nàng với vẻ nghi hoặc. "Ngươi đang do dự gì vậy, tán tu đó có liên quan gì đến ngươi?"

Sở Lạc trợn tròn mắt: "Ngươi thậm chí biết đọc tâm sao?"

Loading...