Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 184: Động phủ của ai?

Cập nhật lúc: 2025-04-30 12:30:08
Lượt xem: 90

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc đến được Trấn Tuyền Quận  đã là giữa trưa. Nơi động phủ tọa lạc vô cùng hẻo lánh, giờ đây bốn phía đã bị tu sĩ vây kín.

Ngoài những người đến trước để dò tìm cửa động phủ, còn có các chưởng môn và một vài đệ tử hiếm hoi theo sát sau Hồng Kiếm đạo nhân.

Động phủ này bị chôn sâu dưới lòng đất, các tu sĩ không dám tùy tiện khai quật toàn bộ, hiện giờ chỉ có thể thấy một cánh cửa đá nằm ngang trên mặt đất.

“Trước kia có tu sĩ giao đấu tại đây, vô tình phát hiện ra nơi này. Khi đó, bên dưới còn chôn một tấm bia đá, trên đó ghi lại rằng chốn này từng là nơi một vị kiếm tu đại năng ngộ kiếm vài trăm năm trước.”

“Vì muốn tạo phúc cho hậu thế kiếm tu, vị đại năng ấy đã lưu lại kiếm ý trong động phủ. Nếu người hữu duyên nào một ngày tìm thấy cơ duyên này, có thể tự mình tiến vào động phủ, lĩnh hội kiếm ý.”

Có người vừa kể lại, vừa lấy tấm bia đá từng được cất kỹ ra.

Thư pháp như kiếm pháp, kiếm tu đạt đến cảnh giới nhất định, chữ viết ra cũng không tầm thường.

Trên bia đá, nét chữ đoan chính, giãn cách có chừng mực, có người tinh mắt từng nhắc đến vị Lăng Vân kiếm tu từng chấn động tu chân giới năm trăm năm trước, từ đó dẫn đến vô số suy đoán.

Lúc này, Hồng Kiếm đạo nhân đã bước lên phía trước, chăm chú nhìn chữ trên bia đá.

Nếu thật sự là kiếm ý do Kỳ Thanh Vũ lưu lại, thì dù thế nào hắn cũng phải đoạt lấy cho bằng được.

Nếu không đoạt được… thì hủy đi!

Trong giới tu chân, kiếm tu mạnh nhất, chỉ có thể là hắn — Hồng Kiếm đạo nhân!

Sở Lạc bước đến trước cánh cửa đá nằm ngang, cúi người nhìn kỹ, trong lòng thoáng nghi hoặc.

Nhị sư huynh ta chẳng phải là một chàng trai sáng sủa nhiệt huyết sao? Hẳn là… không thích chui xuống đất đâu nhỉ…

“Ngày nay hiếm ai còn đặt động phủ dưới lòng đất, bởi chẳng giúp ích mấy cho việc tu luyện, lại thêm âm khí từ địa mạch có thể gây ảnh hưởng xấu.”

“Nhưng vào thời loạn cách đây năm trăm năm, khắp nơi trong tu chân giới khói lửa chiến tranh…dù là đang bế quan trong tông môn cũng không an toàn — vì thế việc dựng động phủ dưới lòng đất, nơi hoang vu không người, vốn là chuyện thường tình. Hơn nữa, nhìn dấu tích trên cánh cửa đá này, quả thật là vật từ hơn năm trăm năm trước.”

“Trên đó vẫn còn lưu giữ cấm chế và kết giới, chưa hề mất hiệu lực. Nếu cưỡng ép phá vỡ, e rằng sẽ khiến toàn bộ động phủ sụp đổ, làm hỏng kiếm ý bên trong. Nhưng kết giới này lại là loại chúng ta chưa từng thấy qua, căn bản không tìm được phương pháp giải phá.”

Giọng nói vừa dứt, không ít ánh mắt liền đổ dồn về phía Mạnh chưởng môn của Thất Trận Tông.

Bởi trong giới tu chân, nếu nói đến ai tinh thông nhất trong việc đối phó với những loại cấm chế cổ xưa phức tạp, thì không ai qua được Thất Trận Tông.

Mạnh Tố cảm nhận được những ánh nhìn ấy, nhưng không lập tức lên tiếng, trong lòng đã âm thầm cân nhắc thiệt hơn.

Tống Minh Việt vẫn đang chăm chú nhìn vào chữ viết trên tấm bia đá.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Chư vị nghĩ, động phủ này từng thuộc về ai?”

Trong lòng mọi người đều ngầm mặc nhận rằng nơi này từng là chốn cư ngụ của Kỳ Thanh Vũ, nhưng khi nghe Tống Minh Việt hỏi vậy, lại chẳng ai dám nói ra.

Dù sao thì người ấy… giờ đã là ma tu rồi.

Hiện giờ, một đám người của tiên môn lại huyên náo đi tìm kỳ ngộ do một ma tu để lại, còn muốn học hỏi — quả thật có chút mất mặt.

Thế nhưng nhìn vào hoa văn mây đặc trưng của Lăng Vân Tông lộ ra ở góc cửa đá kia, cùng luồng khí tức trong trẻo mênh m.ô.n.g tỏa ra từ kết giới phức tạp ấy, chẳng chút ô uế, người ta lại không thể không suy ngẫm.

Dẫu nơi đây không phải do Kỳ Thanh Vũ để lại, thì chủ nhân thực sự của động phủ này  cũng không phải kẻ tầm thường.

“Bất luận nơi đây từng là động phủ của ai, cũng không thể tùy tiện để đó,” Hồng Kiếm đạo nhân nói thẳng: “Nếu là kỳ ngộ thì lấy ra, nếu có nguy hiểm thì trừ bỏ, kẻo sau này tổn hại đến người phàm vô tội.”

Dứt lời, hắn lại nhìn sang Mạnh Tố: “Trận pháp này, giao cho quý tông xử lý.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-184-dong-phu-cua-ai.html.]

Lời nói của hắn không để Mạnh Tố có đường từ chối, y chỉ đành dẫn theo đệ tử Thất Trận Tông bước tới nghiên cứu cánh cửa đá.

Mọi người vẫn còn tụ tập xung quanh,  Tống Minh Việt đã xoay người rời đi, Hạ Tinh Châu lập tức theo sau.

Thấy vậy, Sở Lạc cũng nhanh chóng bước theo.

Liễu Tự Diêu, dưới sự phân phó của Vu Chưởng môn , vẽ nên một tiểu viện trong khoảng không trống trải. Tống Minh Việt không khách khí,  bước thẳng vào.

Vu Chưởng môn  ở bên chỉ biết xuýt xoa cảm thán.

“Y đúng là chẳng khách sáo chút nào.”

Nói rồi, ánh mắt lóe lên, lập tức vận chuyển công pháp, lén nghe xem Tống chưởng môn đang nói gì với hai đệ tử.

“Chưởng môn từng thấy bút tích của nhị sư huynh ta rồi phải không? Chữ trên tấm bia đó… thật sự là của huynh ấy sao?”

“Là bút tích của Thanh Vũ đấy, nhưng điều đó chưa thể nói lên điều gì.”

“Nếu động phủ kia thật là của nhị sư huynh, vì sao huynh ấy không lưu kiếm ý lại trong Lăng Vân Tông, hay là… sau khi nhập ma mới đến đây…”

Tống chưởng môn thở dài một tiếng, vẻ bất đắc dĩ.

“Cả hai khả năng ấy đều không hợp lý. Kiếm của Thanh Vũ đã bị hủy, ngoài thanh kiếm ấy ra, thiên tài địa bảo trong thiên hạ cũng chẳng thể chịu nổi kiếm khí của hắn nữa.”

Tống chưởng môn nhìn vào ánh mắt khát cầu tri thức của Sở Lạc, khẽ khoát tay áo.

“Từ khi rời Lăng Vân Tông đến nay, Thanh Vũ bặt vô âm tín. Có lẽ lần này thật sự có thể tìm ra chút manh mối trong động phủ ấy, nhưng nếu nói đến kiếm ý…”

“Kiếm ý của hắn không phải người thường có thể thừa nhận. Bất luận thật hay giả, chúng ta đều phải tìm, nhưng nếu quả thật là kiếm ý của Thanh Vũ, thì phải hủy đi.”

“Hủy… hủy đi?!”

Tống Minh Việt gật đầu, nhìn hai người đang tròn mắt ngạc nhiên.

“Các ngươi cũng thấy Hồng Kiếm đạo nhân coi trọng việc này đến thế nào rồi. Hắn muốn có được kiếm ý của Thanh Vũ, nhưng thiên hạ không biết rằng — kẻ nào cưỡng ép lĩnh ngộ kiếm ý của hắn, nhất định sẽ tẩu hỏa nhập ma. Thế nhưng luôn có kẻ không chịu tin — đặc biệt là kiếm tu. Dù chính miệng Thanh Vũ nói với họ, cũng không thể ngăn được họ theo đuổi kiếm ý ấy một cách điên cuồng.”

“Nếu Hồng Kiếm đạo nhân nhập ma, thì đó sẽ là một tai họa lớn.”

Nói xong, Tống Minh Việt lại đưa mắt nhìn về phía cánh cửa đá màu mực.

“Ngần ấy thời gian rồi mà vẫn chưa đến… Các ngươi đúng là quá lộ liễu rồi.”

Lời vừa dứt, Vu chưởng môn  liền cười híp mắt dẫn theo đệ tử tiến lên.

“Xem ra lần này chúng ta đến cũng uổng công rồi, nếu đã là vật Lăng Vân Tông để lại…Phiền quá, vậy thì giao cho các ngươi tự xử lý đi. Chúng ta ở lại đây xem trò vui, tiện thể còn có cái để viết vào nguyệt báo tháng sau.”

Tống chưởng môn đau đầu, khẽ day trán nói: “Chỉ còn cách tùy cơ ứng biến thôi.”

Người của tiên môn lưu lại nơi này suốt ba ngày, đến lúc đó mới có chút manh mối về cấm chế kết giới kia.

Mạnh Tố không công bố kết quả ngay, mà dẫn theo Thẩm chưởng môn  của Phù Thanh Quan, cùng tới tìm người của Lăng Vân Tông và Thượng Vi Tông.

“Hai vị có biết vì sao trận pháp ấy lại rắc rối khó giải không?”

Vu Chưởng môn  bật cười: “Ngươi cứ nói thẳng đi.”

Nghe vậy, Mạnh Tố tiếp tục: “Trận đó vốn không phải là trận pháp đạo tu thuần túy, mà là trên cơ sở đạo pháp có dung hợp thêm kim cang ấn. Phải đến khi tháo gỡ đến tầng cuối cùng, chúng ta mới phát hiện ra. Vì vậy, căn bản không thể hoàn toàn phá trận — nhiều nhất cũng chỉ miễn cưỡng cho vài đệ tử Trúc Cơ kỳ tiến vào.”

“Chuyện này ta vẫn chưa nói với người của tiên môn phương Nam, dù sao kiếm ý đối với chúng ta không quá hấp dẫn, nhưng với đám người của Bình Chân Tông thì lại khác.”

Loading...