Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 384: Ngươi thuộc về Thần Ma cảnh.
Cập nhật lúc: 2025-06-08 12:57:07
Lượt xem: 300
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi trở về phòng, Sở Lạc đặt dòng nước lên bàn.
Thật , nàng còn một nguyên do khác , nhưng nghĩ chắc Tô Kỳ Mộc cũng thể đoán — chính là chuyện xảy cổng Học viện Minh Thần.
Người phụ nữ , rõ ràng là nhắm nàng mà đến. e rằng đó là ý thật sự của bà , nếu lưng sai khiến… thì thể chính là kẻ đang dùng nước Thánh Địa để liên hệ với họ.
Lần Sở Lạc còn kịp cẩn thận quan sát dòng nước , một giọng quen thuộc vang lên trong thức hải.
“Ngươi mở cửa phòng .”
Ngoài cửa là một nam tử, chính là vị vương chủ của Luân Hồi – nắm giữ sinh tử của Lục Đạo. Chỉ là , ăn mặc như thường, để lộ phận.
Hắn ngoài cửa đợi chốc lát, tiếng then cửa gài chặt từ bên trong, cùng với pháp trận phong tỏa cả căn phòng — lông mày khẽ nhíu .
Trong phòng, Sở Lạc xong hết mấy việc thì kiểm tra cửa sổ đóng kỹ . Khi xoay , thấy một đàn ông sẵn bên bàn.
“Ngẫu hội thôi.” — Hắn bình thản , mắt nàng mà chăm chú quan sát ly nước bàn.
Thấy thế, mắt Sở Lạc khẽ giật giật: “Ngươi là ai? Báo tên .”
“Thần Ma thánh địa, Luân Hồi Vương. Lục Đạo Liên ngươi đều thấy, ngươi hẳn cũng đoán . Sao, còn trốn tránh, dám gặp ?”
“Đây là địa bàn của ngươi, ngươi tìm , đương nhiên tránh .” — Sở Lạc nghiêm mặt — “Ngươi tìm gì? Tại là , khác?”
“Hừ…” — Hắn đầu , đôi mắt chăm chăm nàng — “Rõ ràng là ngươi chủ động tìm đến .”
“Ta cái hộp gỗ đen là do ngươi tạo . Vì tìm , buộc đó thôi.”
Lông mi Luân Hồi Vương cụp xuống, trầm mặc giây lát hỏi: “Ngươi thấy Thần Ma cảnh thế nào?”
“Cũng .”
“Ta lời vô nghĩa.”
“Vậy thì — gì đặc biệt.”
“Nếu ... bản ngươi vốn dĩ thuộc về Thần Ma, thì ?”
Nghe , Sở Lạc trầm lặng.
Thật chuyện , nàng suy nghĩ ít — nếu như bản vốn dĩ thuộc về nơi đen tối, tàn khốc, vô tình như thế … thì nàng gì?
Nhìn thẳng ánh mắt của Luân Hồi Vương, Sở Lạc khẽ bật lạnh.
“Ngươi thuộc về Thần Ma cảnh. Viện trưởng cũ của từng thuộc về cô nhi viện. Một ký ức khác trong thể thuộc về Satan. Vậy rốt cuộc là ai?”
Nàng bật , tiếp:
“Ta từng thuộc về ai cả. Ngươi thể gọi bằng bất kỳ cái tên nào, nhưng tất cả chỉ là danh xưng mà thôi. Những gì , , trải qua — khổ đau, hạnh phúc, nhân quả, đều là của chính . Ta chỉ thuộc về bản . Những chuyện khác... liên quan gì đến ?”
Luân Hồi Vương nhíu mày càng sâu. Dù tính cách nàng kiên định, nhưng vẫn ngờ đạo tâm nàng vững đến mức ba câu thể lay chuyển.
“Ngươi hẳn cũng , Song Sinh liên hoa đang ngươi. Chừng năm , ngươi thể cảm nhận .”
“Vậy thì ?”
“Nó — thuộc về Thần Ma.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-384-nguoi-thuoc-ve-than-ma-canh.html.]
“Vậy thì tại ngươi là thuộc về Thần Ma? Nếu ngươi coi trọng đóa hoa Song Sinh như thế, trả cho các ngươi là .”
【Này , thật sự ?】
【Ngươi thật sự cần ?!】
Tiếng của Hoa Hoa bỗng vang lên một thời gian dài im lặng.
Luân Hồi Vương khẽ bật : “Nhân quả đều ở ngươi? Nực . Chẳng lẽ ngươi tưởng rằng mối liên hệ giữa ngươi và Song Sinh liên hoa thể dễ dàng chặt đứt đến thế ? Nếu nó, đời chẳng ngươi. Thế nào là nhân? Thế nào là quả?”
Lời khiến Sở Lạc ngẩn . Nàng nhớ khi xuyên đến tu chân giới, Hoa Hoa từng với nàng rằng:
Ngươi là ngươi, là .
Nàng cũng nhớ đến những lời giải thích đó — về nguồn gốc ý chí của chính . Rốt cuộc, nàng là một cá thể độc lập, nhưng cũng là sản phẩm “ chép”.
“Những gì ngươi từng tiếp xúc đều chỉ là phần nổi của tảng băng — thế giới mà ngươi thấy chỉ cho ngươi thấy Thần Ma là một nơi tàn khốc. Chính vì định kiến đó, nên từ đầu ngươi bài xích nơi đây, bài xích .”
Luân Hồi Vương dậy, chậm rãi bước đến mặt Sở Lạc, ánh mắt mang theo nụ nhàn nhạt.
“ nếu ngươi chịu suy nghĩ kỹ , sẽ nhận : từ đầu đến cuối, ngươi đều là cảm xúc dẫn dắt.”
“Ngươi nhớ xem, khi ý thức ngươi trở thế giới , đầu tiên ngươi tin tưởng là ai?”
“Trong trận tuyết lớn, ngươi chỉ thấy một ngọn lửa, ngọn lửa đầu mang đến cho ngươi cảm giác ấm áp, và ngươi chút do dự chấp nhận phận mà trao cho.”
“Ngươi còn thuận theo tiếp nhận cả ý chí của một khác, mang vai sứ mệnh bảo vệ thế gian. Những gì ngươi , đúng sai, mà đơn giản là vì trong ngươi mang tính thần — thần minh thương xót chúng sinh. Nếu ngươi thể yêu thương chúng sinh ở tu chân giới, vì thể yêu thương cả những linh hồn của Thần Ma cảnh?”
Sở Lạc khẽ nhíu mày:
“Ngươi yêu thương chúng sinh nơi bằng cách nào? Ngoài thành Thanh Hư, chúng sinh coi g.i.ế.c chóc là chuyện thường tình. Trong thành như một thế giới khác, giả tạo và đối lập. Một bên với rằng thế gian bình minh nhất định là bóng tối, một bên lấy thành quả của tu chân giới để xây dựng thành phố trong ánh sáng — thể yêu nơi , mà là hiểu nổi rốt cuộc cai quản ở đây đang nghĩ gì.”
Luân Hồi Vương ngơ ngác nàng.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Ngươi thể cắt đứt liên kết giữa và Song Sinh liên hoa. Chừng nào mối liên kết đó còn, mối quan hệ giữa ngươi và Thần Ma cũng thể dứt.”
“Thì ?”
“Ngươi nên ở đây lâu hơn một chút. Thân tình, hữu tình, niềm vui — tu chân giới thể cho ngươi, nơi cũng thể.”
Dứt lời, ảnh Luân Hồi Vương liền biến mất khỏi căn phòng.
“Thật giỏi c.h.é.m gió. Cái tên chừng cũng là xuyên tới, từng đa cấp chắc?” — Sở Lạc lẩm bẩm, đó đầu ly nước bàn, nhấc lên uống cạn — “Để xem ngươi còn theo dõi kiểu gì nữa… c.h.ế.t , hình như cái là của Tô Kỳ Mộc đưa.”
“Cơ mà, kế hoạch chắc đẩy nhanh thôi. Lỡ ngày nổi sát tâm, c.h.ế.t khi xong việc, mà c.h.ế.t giữa chừng… thì uổng lắm.”
【Hắn g.i.ế.c ngươi .】
【… tên Liễu Tự Diêu , thì chắc.】
Tiếng của Hoa Hoa vang lên nữa, khiến lòng Sở Lạc trầm xuống.
“Rốt cuộc là chuyện gì? Giờ vẫn thể cho ?”
【Không thể. Hoa nở, ngươi chỉ là một trong các ứng cử viên mà thôi.】
“Ta ứng cử viên gì cả.”
【Như chính ngươi : ngươi từng thuộc về bất cứ ai, ngươi chỉ thuộc về chính .
Nguyệt Hoa chọn ngươi, là vì ngươi tự tạo nên chính ngươi. … nếu trở thành cuối cùng còn , ngươi chỉ thể trở thành tế phẩm. Ngươi thấy một cái c.h.ế.t như thế… là đủ huy hoàng ?】