Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 405: Tượng Tiên Tổ

Cập nhật lúc: 2025-06-12 12:07:52
Lượt xem: 297

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“ Tu Tề sư tổ, bình thường vẫn bế quan trong nơi như ?”

“Chỉ khi các tử lượt rời , mới dọn đến đây, cũng còn tiếp xúc với bên ngoài. Sao thế?”

Sở Lạc mấy pho tượng tiên tổ bốn bức tường đang thẳng thừng chằm chằm trung tâm căn phòng, khẽ lắc đầu.

Bên trong động đá bài trí cực kỳ đơn giản, ngoài mấy pho tượng thì còn gì khác, cũng phát hiện nào rõ rệt. trong lúc Liễu Tự Diêu đang dọn dẹp thì bỗng dừng , tiến đến gần một đoạn kinh văn khắc tường.

“Khi còn nhỏ, phụ từng với rằng, Tu Tề đạo nhân giỏi nhất là thuật ‘thiên nhĩ’. Công pháp phổ biến nhất trong Thượng Vi Tông chúng là ‘Bách Mục Thiên Nhĩ’, ai cũng học , nhưng đó mới chỉ là tầng cơ bản nhất. Mà Tu Tề đạo nhân thì tu thuật đến cảnh giới cực cao — thể trong chớp mắt thấy những gì sắp xảy trong tương lai.”

“Chiêu nếu dùng khi giao chiến thì gần như bách chiến bách thắng. Trong ba tử của ông , chỉ tử nhỏ tuổi nhất là Tả Hoằng Thận thiên phú để kế thừa y bát , vì Tu Tề đạo nhân vô cùng yêu thương , đem bộ tâm huyết dạy cho, là xem như con ruột cũng chẳng sai.”

Nghe đến đây, Sở Lạc chêm : “Vậy thì lão đạo sĩ giỏi nhất là tai với mắt , nếu móc mắt , chặt tai thì ?”

Liễu Tự Diêu im lặng giây lát, đáp: “Tu vi nửa đời sẽ phế.”

“Sau khi rời khỏi Thần Ma Cảnh, vốn rơi xuống cảnh giới Nguyên Anh, còn mù mắt, cụt tai, cảm nhận , sức mạnh vẫn đáng sợ vô cùng, hề thua kém Nguyên tiền bối hôm nay.”

“Nếu căn cơ vẫn còn, một từng đạt đến Động Hư cảnh tu cũng chỉ là vấn đề thời gian. Hơn nữa, thiên phú của vốn cao — cũng loại trừ dùng tà pháp.”

Liễu Tự Diêu đưa mắt quanh động một lượt, tiếp tục : “Ta từng lục trong các quyển tông lục mà chưởng môn tiền nhiệm để , gom hết những gì liên quan đến Thần Ma Cảnh. Trong đó cả tông lục của gia gia và Nguyên gia gia. Theo lý thì của Tả Hoằng Thận cũng đặt cùng.”

“Hồi đó suy nghĩ nhiều, nhưng giờ xem , thể là lấy mất. Khi đó, quyền vượt cả chưởng môn chỉ Tu Tề đạo nhân mà thôi. Tìm thử xem ở đây cơ quan gì .”

Thấy Liễu Tự Diêu bắt đầu lục lọi, Sở Lạc cũng xoay bay lên bức tượng tiên tổ, bắt đầu gõ gõ mắt của tượng.

“Ngươi gì thế?” Liễu Tự Diêu lập tức đầu .

“Tìm đồ chứ .”

“Đó là tiên tổ của Thượng Vi Tông đấy!”

từ lúc đây thấy kỳ — tu luyện cả ngày tượng chằm chằm, nếu lòng ngay thì , nhưng nếu từng chuyện trái tâm thì chỉ sợ sinh tâm ma cũng cho nảy sinh tâm ma mất. Hơn nữa ngươi Tu Tề đạo nhân giỏi nhất là thuật mắt tai, thì hẳn ông nhạy cảm với đôi mắt của mấy bức tượng chứ?”

Đang , tay Sở Lạc đặt lên mắt của tượng, chỉ chốc lát, một luồng linh khí từ mắt bức tượng trào .

Cảnh tượng khiến cả hai sững sờ,  linh khí hóa thành ánh sáng, lộn xộn bay tán loạn khắp động.

Liễu Tự Diêu suy nghĩ một hồi, vẫy Sở Lạc gần: “Ngươi qua đây.”

Đợi Sở Lạc trở , quanh bốn pho tượng   niệm chú, lòng bàn tay bốc lên linh lực mang ánh sáng xanh lam nhạt, phóng về phía mắt của bốn pho tượng.

Linh lực của Liễu Tự Diêu dẫn động phần linh khí còn sót trong tượng, nhắm mắt cảm ứng, lâu mới mở .

“Là tàn trận, hỏng từ lâu, hơn nữa do ma khí để khi Tu Tề đạo nhân tẩu hỏa nhập ma che mất khí tức linh lực.”

“Thế đây là trận pháp gì?” Sở Lạc hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-405-tuong-tien-to.html.]

Liễu Tự Diêu lấy giấy trắng , vẽ khí tức của tàn trận mà cảm ứng .

“Ta rành về trận pháp lắm, ngươi đang học ? Xem thử đoán ?”

Sở Lạc nhận lấy bản vẽ, chăm chú một lúc.

“Thật học trận pháp cũng thiên phú nữa.”

Liễu Tự Diêu liếc nàng một cái: “Thiên phú của ngươi dùng để đánh hả?”

“Chờ chút, để nhờ bằng hữu bên Thất Trận Tông cái .”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Sở Lạc lập tức truyền hình ảnh tàn trận sang cho Tô Kỳ Mộc, nhanh nhận phản hồi.

“Là truyền tống trận, nhưng khá hiếm — vì điều kiện kích hoạt của nó linh lực pháp quyết, mà liên quan đến tâm tính của bố trận. Khi tâm sinh d.a.o động, tạp niệm trỗi dậy, trận pháp sẽ tự động khởi động. … trận là điểm đến, điểm khởi đầu.”

Nghe xong lời Tô Kỳ Mộc, Sở Lạc sang mấy pho tượng tiên tổ.

“Chẳng lẽ bình thường Tu Tề đạo nhân bế quan ở đây, mà là ở nơi khác? Rồi khi tâm tính d.a.o động, sẽ trận pháp truyền tống đến đây, để các tiên tổ giám thị?”

“Tưởng tượng phong phú đấy.”

thấy hợp lý mà. Một đại năng sắp phi thăng, tâm tính  vượt xa thường. Cái gọi là ‘cao xử bất thắng hàn’, nếu gì tâm sự, chẳng lẽ với mấy vãn bối? Chỉ thể đối diện với tượng tiên tổ mà tự giải toả… vẫn thấy, một khi tâm tính xuất hiện khe nứt ngay lúc phi thăng, thì dù chống đến lúc độ kiếp, cũng cực kỳ nguy hiểm.”

Vừa dứt lời, bên Tô Kỳ Mộc gửi thêm tin.

“Gặp rắc rối ?”

Sở Lạc liền kể sơ tình hình điều tra cho Tô Kỳ Mộc.

“Trận thể phục dựng , nhưng cần thời gian. Lúc đó sẽ dùng kim linh truyền cho ngươi, thể truy nơi mà trận truyền tống vốn dẫn đến.”

Nghe xong, Sở Lạc vội vàng cảm ơn.

“Tô Kỳ Mộc thật sự hữu dụng, chỉ tiếc là ít ngoài, chẳng quan tâm gì chuyện bên ngoài.”

Nghe , Liễu Tự Diêu đáp luôn: “Hắn đang cấm túc.”

“Hả?”

“Nghe là Hạc Dương Tử phạt vì vụ thế Thời Yến mà Thần Ma Cảnh. Bảo là tuân theo đại cục, nên cấm túc ba năm.”

Tin tức từ Thượng Vi Tông luôn nhanh nhạy.

“Gì kỳ ,” Sở Lạc nhíu mày, “ tử hy sinh bản để thành một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, còn là công thần cứu cả Đông Vực, thưởng mà còn phạt?”

Liễu Tự Diêu tìm một chỗ xuống: “Chưởng môn , tính khí Hạc Dương Tử là thế đấy. Trong Đông Vực , dám chọc ông sợ hậu quả… chắc chỉ sư tôn ngươi thôi.”

Nói xong, liền trải giấy , bắt đầu vẽ tranh.

Loading...