Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 427
Cập nhật lúc: 2025-06-16 01:27:15
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Tiểu thư!"
Sở Yên Nhiên lại xông lên, kéo Đàm Thanh ra, chắn sau lưng mình: "Ta và các ngươi chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, điều kiện ta đã bàn cùng Linh Lung, nàng chưa từng nói sẽ để các ngươi động đến người của ta!"
"Ha ha, vị cô nương này thật coi mình là người có thể đặt điều kiện đấy nhỉ…" Một tên ma tu nhếch môi cười khinh miệt.
Lúc này, một thân ảnh nhỏ bé từ đằng xa vội chạy tới.
"Chư vị đại nhân! Chư vị đại nhân!" Linh Điệp hổn hển chạy lại gần, hơi cúi đầu nói: "Tỷ tỷ Linh Lung sắp trở về rồi, bên kia vừa truyền lệnh gọi các đại nhân quay về luyện tập. Nếu để tỷ ấy thấy các đại nhân còn làm chuyện khác, chỉ e sẽ nổi giận."
Nghe vậy, bọn ma tu liếc nhìn nhau, rồi hậm hực bỏ đi.
"Hừ, các ngươi chạy không thoát đâu!" Một tên trong bọn nghiến răng nói rồi cũng rời đi.
Chờ bọn chúng đi hết, Sở Yên Nhiên mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Linh Điệp ngẩng nhìn các nàng, nhẹ giọng hỏi:
"Sở tiểu thư, các vị không sao chứ?"
Đàm Thanh nước mắt lưng tròng, bỗng siết c.h.ặ.t t.a.y Sở Yên Nhiên:
"Tiểu thư, nơi này chúng ta không thể ở lại nữa đâu! Bọn chúng dù không g.i.ế.c chúng ta ngay thì sớm muộn cũng sẽ dày vò chúng ta đến c.h.ế.t mất, tiểu thư… tiểu thư…"
Sở Yên Nhiên đưa tay đặt lên vai nàng: "Không sao rồi, qua cả rồi. Đêm nay…"
"Qua không nổi đâu, tiểu thư!" Đàm Thanh nghẹn ngào, nước mắt trào ra không dứt, khóc đến thê lương: "Những ngày này tiểu thư không nhìn thấy chúng ta sống ra sao. Phục dịch, dọn dẹp cho chúng đã là may, nhưng trẻ nhỏ cũng cần ăn, chúng không cho, chúng ta đành nhặt đồ ăn rơi vãi dưới đất mà sống."
"Đám ma tu đó hận Đoạt Linh giáo thấu xương, bắt không được người của chúng, liền trút giận lên chúng ta. Tiểu thư không biết đâu, đã có quá nửa người bị đánh đến không thể bước xuống giường, chúng còn lấy trẻ con làm bia, rượt theo b.ắ.n tên… Tiểu thư, chúng chỉ đang đùa giỡn mạng người thôi! Bọn chúng tuyệt đối không…"
"Không gì?"
Một giọng nữ băng lạnh cắt ngang lời Đàm Thanh.
Mọi người lập tức nhìn về phía phát ra thanh âm ấy. Linh Lung với gương mặt lạnh như sương đã đứng đó, phía sau nàng là đám ma tu vừa rồi, theo sát từng bước. Nhưng khi đến gần, nét mặt Linh Lung lại dịu đi.
"Mấy hôm nay ta bận công vụ, ít ở trong doanh, không ngờ đám thuộc hạ lại không biết điều, dám làm ra chuyện đó." Linh Lung nhếch môi cười, rồi quay sang lạnh giọng với đám ma tu: "Còn không mau xin lỗi các cô nương!"
Bọn ma tu tuy lộ vẻ không cam lòng nhưng vẫn phải cúi đầu xin lỗi Đàm Thanh từng người một.
"Thế mới phải." Linh Lung lại cười, chợt đưa tay nâng cằm Đàm Thanh lên: "Quả nhiên dung mạo cũng không tệ, trách sao khiến bao huynh đệ rung động."
Nhìn Đàm Thanh run lên vì sợ hãi, Linh Lung buông tay, cười nhạt:
"Yên tâm đi, ở đây các ngươi cứ an phận, những chuyện vừa rồi sẽ không còn tái diễn."
Nói rồi Linh Lung quay người toan đi, thấy Linh Điệp liền dừng lại, xoa nhẹ đầu nàng:
"Tiểu Điệp à, dạo này lại cao hơn rồi, nhớ phải ăn uống cho đều đặn, biết chưa?"
"Vâng! Muội biết rồi, Linh Lung tỷ tỷ." Linh Điệp mỉm cười đáp.
Linh Lung đi rồi, Sở Yên Nhiên đỡ Đàm Thanh về, thấy đám người bị thương nằm la liệt trong phòng.
"Tiểu thư."
"Tiểu thư."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-427.html.]
Họ yếu ớt gọi nàng. Sở Yên Nhiên nhìn lướt qua những vết thương khắp người họ, lòng quặn thắt:
"Ngày khổ nạn sẽ qua thôi. Ma tu thủ lĩnh đã cảnh cáo chúng, không cho phép bọn chúng lộng hành nữa."
Nói đoạn, nàng cúi đầu vỗ về Đàm Thanh:
"Không sao đâu… không sao rồi…"
Cùng lúc đó, trong đại sảnh chủ trại, Linh Lung vừa bước vào đã lạnh mặt nhìn bọn ma tu:
"Không biết chọn chỗ mà làm chuyện đó sao? Nhất định phải giữa ban ngày ban mặt?"
Bọn ma tu lúc này mới hiểu, Linh Lung không hề thật tâm bảo vệ đám đạo tu. Một tên cười xoa tay nịnh:
"Biết rồi, biết rồi. Lần sau chúng ta sẽ kín đáo hơn, Linh Lung tỷ tỷ, mau ngồi nghỉ đi, hôm nay lại vất vả cả ngày rồi, để tiểu nhân xoa vai cho tỷ."
"Biến!" Linh Lung trừng mắt. Ngồi xuống, nàng nghiêm giọng:
"Vài ngày này ngoan ngoãn một chút cho ta! Gần đây Đoạt Linh giáo đang lộ diện ở phần mộ Đan xà mộ khuyết không chừng giáo chủ sẽ cử người bên ta đến đó."
"Đến lúc ấy ta sẽ dẫn một phần nhân thủ đi, tiện mang theo Sở Yên Nhiên. Còn đám thuộc hạ của nàng, không phải mặc cho các ngươi sao?"
Nghe vậy, đám ma tu lập tức mừng rỡ, rối rít khen nàng anh minh.
"Nếu Đoạt Linh giáo ở Đan xà mộ khuyết, chỉ cần treo con nha đầu đó lên, chẳng phải dụ được giáo chủ ra rồi sao?" Một tên nói.
Linh Lung cười lạnh:
"Người đặc biệt như thế, chỉ dùng để câu kẻ kia ra thì thật lãng phí. Nàng là người của ta, các ngươi không được manh động."
Đêm khuya, Sở Yên Nhiên an ủi xong mọi người, liền đến tìm Linh Lung:
"Ngươi vẫn luôn dò la tung tích Đoạt Linh giáo, vậy có biết tin gì về lão cây không?"
Linh Lung nhíu mày: "Ngươi nói lão già kia?"
Sở Yên Nhiên gật đầu.
"Ta hơi đâu quan tâm một lão già. Sao, chẳng lẽ hắn rơi vào tay Đoạt Linh giáo rồi?"
"Trước đó, bọn ta chạm mặt giáo chủ Đoạt Linh giáo, lão cây vì bảo vệ bọn ta mà một mình chặn hắn lại, giờ không rõ sống chết."
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
"Ồ, vậy tám chín phần đã c.h.ế.t rồi." Linh Lung thản nhiên, "Lão đó nào phải đối thủ của giáo chủ Đoạt Linh giáo."
Sở Yên Nhiên vội nói:
"Có thể hắn chưa hạ sát, giáo chủ ấy từng để mắt đến ta, có lẽ hắn muốn dùng lão để dụ ta lộ diện, vẫn còn hy vọng!"
Linh Lung gác công việc, nhìn nàng:
"Ta nói này đại tiểu thư, ngươi cả đời chưa thấy mấy ma tu sao? Ma tu gặp địch sao lại giữ mạng? Huống chi đó còn là kẻ tự tháo đổi thân thể chính mình, với mình còn tàn nhẫn thế, với người khác càng khỏi nói."
Sở Yên Nhiên nghẹn lời.
"Không còn gì nữa thì lui đi. Ta bận cả ngày rồi, chẳng hơi đâu tiếp ngươi."
Linh Lung hạ lệnh đuổi khách, Sở Yên Nhiên đành lặng lẽ trở về phòng.