"Đàm Thanh?" Sở Yên Nhiên cau mày chặt, chỉ những vết thương dữ tợn thể nàng thôi mà thấy lòng đau như d.a.o cắt.
Theo từng tiếng gọi khẽ khàng của nàng, ánh mắt đờ đẫn của Đàm Thanh mới dần dần tiêu cự, về phía Sở Yên Nhiên.
Đôi mắt đầy tơ máu, nước mắt từ lâu cạn khô, thế mà khi thấy Sở Yên Nhiên nở một nụ .
Nàng nhướn mày lên, nụ mang theo sự yếu ớt đến cực điểm.
"Đàm Thanh, bọn họ gì ngươi..." Sở Yên Nhiên nghẹn lời, nơi lồng n.g.ự.c tràn đầy chua xót.
"Tại bỏ rơi bọn ?" Giọng Đàm Thanh khàn khàn, lời phảng phất vẻ tuyệt vọng như tro tàn, "Tại để chúng ở nơi ?"
"Xin , xin ... Ta bọn họ sẽ chuyện như , rõ ràng Linh Lung hứa với là sẽ động đến các ngươi, ngờ ..." Sở Yên Nhiên nắm chặt lấy tay nàng, "Xin ... những khác , ngươi họ ở ?"
Gặp ánh mắt nàng, Đàm Thanh chỉ thảm lắc đầu.
"Đều c.h.ế.t cả ."
Miệng Sở Yên Nhiên hé mở, chấn động đến mức thành lời. "Sao thể... như ... bọn họ dám..."
Đàm Tinh khổ, dùng chút lực cuối cùng rút tay khỏi tay nàng. "Tinh linh đúng, ngươi là thần minh của chúng , tất cả chúng ... cả Cây gia gia... đều nhận sai ."
Nàng thê lương, Sở Yên Nhiên nữa, chậm rãi nhắm mắt .
Sinh khí trong cơ thể nàng đang tan biến từng chút một, sớm còn ý niệm sống tiếp, chỉ còn lặng lẽ tàn lụi.
Trên giường, cuối cùng chỉ còn sót một chiếc lá khô héo.
Sở Yên Nhiên trợn mắt cảnh mắt, câu cuối cùng của Đàm Thanh vẫn còn vang vọng trong đầu nàng:
"Ngươi là thần minh của chúng ."
Một giọt nước mắt bỗng lăn dài nơi khóe mắt nàng .
"Phải , vốn là thần minh của các ngươi... chỉ là vật hiến tế con đường thành thần của nàng thôi! Vậy thì để nàng đến cứu các ngươi ! Nàng , đến?"
Sở Yên Nhiên đột ngột bật dậy, hai mắt mở to hét lớn. Không qua bao lâu, nàng vô lực phịch xuống giường.
"Xin ... xin ..."
Nàng lao khỏi phòng Đàm Thanh, chạy thẳng về hướng mà mấy tên ma tu rời .
Một tên ma tu còn kịp phản ứng, liền một thanh bảo kiếm mang theo thủy linh lực đ.â.m xuyên lưng. Hắn trợn to mắt, chằm chằm mũi kiếm đang đ.â.m xuyên qua n.g.ự.c , thể tin nổi.
"Ai đó!" Đồng bọn lập tức phản ứng, lập tức lao về phía tấn công Sở Yên Nhiên.
"Hóa là ngươi, tên đạo tu ! chỉ động vài hầu của ngươi thôi , mà ngươi dám g.i.ế.c của chúng ?"
Một tên ma tu nhận nàng hét lên.
"Động vài ? Các ngươi hại c.h.ế.t bọn họ cả , chẳng lẽ thể báo thù cho họ !" Sở Yên Nhiên gằn giọng.
Tên càng nhạo hơn.
"Ngươi để họ ở doanh địa, một theo Linh Lung tỷ , chính là để cho bọn chơi ? Với , Linh Lung tỷ chỉ thu nhận mỗi ngươi là đạo tu, bao giờ sẽ bảo vệ đám còn ? Muốn ở tổng đàn của Ma giáo, chẳng lẽ cần trả giá?"
Một tên khác cũng hùa theo: " đấy, nếu ngươi còn chút giá trị trong mắt Linh Lung tỷ, ngươi tưởng kết cục gì khác ? Bớt vênh váo , nơi là Tây Vực!"
Sở Yên Nhiên đỏ hoe mắt, chằm chằm bọn chúng: "Các ngươi quá đáng lắm ! Hôm nay, nhất định đòi công đạo cho những chết!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-467-nguoi-khong-phai-la-than-minh-cua-chung-ta.html.]
Lời dứt, nàng một nữa xuất kiếm tấn công tới. Đám ma tu cũng tức tối ứng chiến.
Trận chiến khiến cả doanh địa rối loạn. Tin tức nhanh chóng truyền đến tai Linh Lung. Nàng đang bận kiểm tra những thứ cần trình báo khi về bản bộ, thủ hạ bẩm báo thì càng thêm bực bội, day trán :
"Phản ? Xem còn dạy đủ."
"Tiểu thư, cần ngăn ?"
"Không cần, hai tay khó địch bốn tay. Cứ để nàng nếm chút khổ, tự phận."
Nói Linh Lung tiếp tục việc.
Cuộc đánh kéo dài đến tận hoàng hôn. Sở Yên Nhiên kiệt sức, đầy thương tích, đám ma tu cũng đánh đến bực bội.
" là đồ điên! Kệ ả , mau về thu dọn đồ, mai còn theo đoàn về bản bộ, để Linh Lung tỷ mắng thì xong ."
Một , những tên còn cũng thấy lý nên rút lui hết. Sở Yên Nhiên vô lực bệt xuống đất, lặng lẽ trời tối dần.
Trời tối, Trương Dực Xuyên moi t.i.m một tử của Bạch Hỏa Tông chắn đường, khiến c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Hắn t.h.i t.h.ể một lúc, chặt lấy hai cánh tay, ném về phía Sở Lạc.
"Tên ma tu tu vi hậu kỳ Nguyên Anh, trong hai tay còn chứa ít ma khí. Mau ghép cánh tay , ít nhất cũng thể phát huy sức mạnh sơ kỳ Kim Đan."
"Tạ ơn chủ thượng." Sở Lạc nhận lấy đôi tay, chạy rừng.
"Ê? Ngươi định ?" Nguyên Yếm đầu hỏi.
"Thay tay chứ nữa," Sở Lạc bước chân khựng , tiếp, "các ngươi đều là nam nhân, chẳng lẽ tay ngay tại đây?"
Nghe , Nguyên Yếm nheo mắt : "Ngươi thành cái dạng mà còn để ý mấy chuyện đó ?"
Khóe miệng Sở Lạc giật giật: "Ta đến mấy thì cũng là nữ nhân."
"Thế để tìm cho ngươi một xác nam nhân, đích ngươi ."
"Hả? Kỳ quái ... ngươi để ý ?" Sở Lạc tròn mắt.
Vừa dứt lời, sắc mặt Nguyên Yếm xanh mét. "Đi mau, đừng dùng cái mặt nữa."
Sở Lạc vẻ hiểu ý, đó nháy mắt đưa tình một cái mới chạy rừng.
Nguyên Yếm cố nhịn cảm giác buồn nôn, sang Trương Dực Xuyên.
"Chủ thượng, nữ nhân ngoài việc cực kỳ xí thì rốt cuộc điểm nào khiến để mắt?"
Nghe , ánh mắt Trương Dực Xuyên động. "Thực nàng chẳng gì đặc biệt."
"Vậy tại giữ nàng bên ?"
Trương Dực Xuyên kiểm tra t.h.i t.h.ể tử Bạch Hỏa Tông một lượt, thấy còn gì giá trị, liền ném sang một bên.
"Nàng thể trong một khắc khiến tức giận đến hai . Cứ như thể là thiên đạo phái xuống để trừng phạt ."
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
"Hả?!" Nguyê Yếm tròn mắt, "Thế thì nên g.i.ế.c quách cho chứ!"
Thế nhưng, Trương Dực Xuyên khẽ nhíu mày, lạnh nhạt : "Không thể giết."