Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 60.

Cập nhật lúc: 2025-04-04 12:58:53
Lượt xem: 543

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Quán sư nghỉ ngơi một chút ,” Lục Ngôn Châu phần đành lòng : “Việc vẽ phù cứ giao cho chúng , hiện giờ tình trạng của ngươi... vẫn là thiền tu luyện, khôi phục linh lực .”

“Cảm... cảm ơn... cảm ơn...”

“Biết , ngươi nhanh nghỉ !”

Quán Kỳ qua một bên thiền tu luyện, Triệu Anh Hiên và các sư   khác tiếp tục đến bàn vẽ tiếp các ký hiệu mà vẫn vẽ xong.

Ba vị sư nội môn đều từng nhiệm vụ trực quản bên ngoài, việc vẽ bình an phù cho dân chúng thành thạo, thấy Hồ Ly và Sở Lạc , Lục Ngôn Châu liền chậm động tác để cho hai xem.

“Dân thường thể xác quá yếu đuối, nếu sử dụng các phù chú các ngươi thấy trong tiên môn, lực mạnh mẽ thể phản tác dụng với họ, cho nên phù vẽ cho họ đều gia trì một chút linh khí, mang theo thể bồi dưỡng thể.”

“Chỉ là gặp yêu quái mạnh mẽ thì , hơn nữa nếu thật sự gặp những thứ đó, cho dù là dùng phù chú trong tiên môn thì cũng thể chống .”

“Đưa linh khí bút đỏ, nhớ cách vẽ ký hiệu, phân bố linh khí đều, một tấm bình an phù liền thành.”

“Được , các ngươi thử .”

Lục Ngôn Châu đưa bút đỏ cho Hồ Ly, nghiêm túc cầm lấy.

Mỗi bước theo, ký hiệu thành, một luồng linh quang lóe qua từ xuống.

“Rất ,” Lục Ngôn Châu đưa bút cho Sở Lạc: “Sở sư thử xem.”

Sở Lạc nhận lấy bút, khuôn mặt nghiêm túc.

Trong đầu cô nhớ hình ảnh vẽ phù của Lục Ngôn Châu, bút đỏ của cũng rơi xuống tờ giấy vàng.

Động tác lưu loát, một vẽ xong.

Linh quang lóe qua từ xuống.

“Sở sư cũng thiên phú đấy.”

Lục Ngôn Châu , nhưng lâu , nụ cứng đờ mặt.

Sở Lạc thấy, tấm phù của , bỗng xuất hiện một điểm đen, từ đó bốc lên một làn khói.

Điểm đen dần dần lan rộng, xuất hiện vài tia lửa nhỏ.

Sắp cháy !

“Cái …”

Lục Ngôn Châu chút ngạc nhiên.

Sở Lạc vội vàng vỗ lên tấm phù, trực tiếp dập tắt đám lửa sắp bùng lên.

“Lửa linh khí của Sở sư , chắc là ý chí phá hoại quá mạnh mẽ, cần ... kiềm chế .”

Lục Ngôn Châu ánh mắt nghi hoặc của Sở Lạc, tiếp tục giải thích: “Linh khí ngũ hành mỗi loại đều đặc tính riêng, nhưng linh khí cùng thuộc tính cơ bản là sự khác biệt, khi luyện hóa thành sức mạnh của bản thì mới xuất hiện tính cách khác biệt. Các tu sĩ cùng là hỏa linh căn, như những luyện khí, luyện đan, linh lực hỏa của họ thường tinh tế, còn các tu sĩ pháp thuật chuyên về g.i.ế.c chóc, hỏa linh lực của họ sẽ mạnh mẽ hơn, khó thể chú ý đến các chi tiết nhỏ.”

“Tu sĩ thế gian đều như , thể việc cũng những việc thể ."

Triệu Anh Huyên sang, "Bây giờ tin lời của Hứa sư tỷ , Sở sư thực sự hợp với Vô Niệm Kiếm Đảo chúng ."

Ánh mắt Sở Lạc tràn đầy sự trân trọng nhân tài.

Bên cạnh , Tiết Quán cầm bút đỏ, trong chốc lát thành hơn trăm tấm bình an phù.

Nhất Tâm Đảo việc, quan trọng nhất chính là sự chuyên tâm!

"Trường Hỉ tiểu sư ," Lục Ngôn Châu gọi một tiếng, "Đệ dẫn Sở sư đến chỗ ở ."

"Dạ."

Sở Lạc ngoan ngoãn theo Trường Hỉ rời khỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-60.html.]

"Trời sắp tối , mà dân chúng đến đạo quán vẫn còn đông như ." Trên đường , Sở Lạc dòng nối tiếp đến dâng hương, nhịn mà cảm thán.

Trường Hỉ, bên cạnh dẫn đường, thở dài một : "Thật sự là vì vụ mất tích kỳ lạ gần đây ở thôn Quế Hoa. Rất nhiều dân thường chỉ đang yên trong nhà cũng thể vô cớ biến mất. Đạo quán phái nhiều điều tra, nhưng suốt năm ngày vẫn manh mối nào. Những mất tích , cứ như bốc khỏi nhân gian ."

"Trong đạo quán ghi chép về vụ mất tích ? Ta thể vẽ bình an phù, nhân lúc tìm hiểu vụ án ." Sở Lạc lập tức .

"Nếu sư tỷ xem, lát nữa sẽ mang đến. Đến chỗ ở ."

Trường Hỉ dẫn nàng một viện nhỏ sạch sẽ, mang nét cổ kính thanh nhã. Giữa sân còn một cây cổ thụ với nghiêng nghiêng.

Có lẽ vì thấy Sở Lạc tuổi còn trẻ, đoán rằng cô thích chơi đùa, Trường Hỉ liền chạy nhanh đến bên cây cổ thụ đó.

"Sư tỷ nhận cây ?"

"Cây cổ thụ nghiêng?"

Nghe , Trường Hỉ : "Cây tên là Thập Trượng, ngày một vị tiền bối từng ở đây quản trực, trong chuyến du hành bên ngoài tình cờ gặp , liền mang về trồng ở đây. Nó là cây bình thường , chỉ cần nó, là thể nhảy lên cao mười trượng. Hơn nữa, nếu khi rơi xuống gặp nguy hiểm, nó sẽ dùng cành cây đỡ lấy ngươi. Sư tỷ thử ?"

"Chẳng đây là bạt lò xo ? Đệ đừng thấy trẻ tuổi mà lầm, tâm lý già lắm , mấy trò trẻ con —" Sở Lạc tự chủ mà bước về phía cây cổ thụ, "Để thử xem cao mười trượng thật ."

Nói , nàng cây nghiêng.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Phần nghiêng giữa cây một chỗ phẳng, lên còn cảm nhận sự mềm mại và đàn hồi bên , quả thật thần kỳ.

Sở Lạc chỉ nhảy nhẹ một cái, ngay đó, cả cô liền bay thẳng lên trung!

"Hô!"

"Ô hô!"

"Ui cha!"

Giữ thăng bằng , khi chạm đến điểm cao nhất, bộ cảnh tượng của các thôn làng chân đều thu trong tầm mắt cô.

Cô thấy mấy thôn lân cận vẫn còn náo nhiệt, nhưng riêng một thôn thì vắng tanh, đường gần như ai , cũng chẳng ánh đèn, chỉ vài luồng linh quang lóe lên.

Đó hẳn là thôn Quế Hoa, nơi xảy vụ mất tích. Còn linh quang , lẽ là do tử quản trực khác đang điều tra trong thôn.

Mà ngay lúc cô sắp hạ xuống, thấy vài luồng linh quang từ xa bay đến, thẳng hướng thôn Quế Hoa mà .

"Không , là tu sĩ của Thượng Vi Tông đến tranh địa bàn!"

Nói xong câu đó, Sở Lạc đáp xuống mặt đất một cách vững vàng.

"Sư tỷ, chơi vui ?" Đôi mắt Trường Hỉ sáng lên, "Lúc rảnh rỗi, các tiểu đạo sĩ trong đạo quán đều tranh chơi đó."

"Vui chứ, nhưng nó còn hữu dụng hơn !" Sở Lạc lập tức , "Từ chỗ nhảy lên chẳng tốn chút sức nào, còn thể quan sát bộ bố cục các thôn lân cận. Ngay trong đạo quán cũng thể tuần tra thôn làng, hơn nữa còn xem đối thủ đến ."

Nói đoạn, Sở Lạc nhảy lên cây Thập Trượng.

Lần nhảy cao hơn, thậm chí cô còn mấy  gương mặt của  tu sĩ Thượng Vi Tông.

Ánh mắt Sở Lạc dừng một nam tu mặc áo lam nhạt , trong lòng giật thót một cái, lập tức hiện lên hình ảnh một cái đầu chó trong đầu .

"Họa sư quỷ tài... Liễu Tự Diêu?! Hắn cũng đến đây nữa hả!!"

Tâm trí hỗn loạn, quên cả chuẩn động tác tiếp đất, cuối cùng vẫn là cành cây Thập Trượng đỡ lấy.

Trường Hỉ tò mò bước tới: "Sư tỷ thấy yêu quái đáng sợ ?"

“Không yêu quái, nhưng còn đáng sợ hơn yêu quái chứ!"

Tại thôn Quế Hoa, mấy vị tu sĩ Thượng Vi Tông đáp xuống lập tức triển khai Bách Mục Thiên Nhĩ.

Lúc , Liễu Tự Diêu nhạy bén về phía đạo quán Lăng Vân lưng chừng núi ở xa.

"Các ngươi cảm giác ? Vừa nãy thứ gì đó từ trong đạo quán phóng nhanh chóng rơi xuống."

 

Loading...