Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Chương 7: Sư tôn của ta là một kẻ biến thái
Cập nhật lúc: 2025-03-25 13:11:27
Lượt xem: 726
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Âm… âm thanh đó đến từ ?” Sở Lạc run rẩy cất tiếng, nắm chặt cây chổi hơn.
Cô đưa mắt quanh, nhưng phát hiện bóng dáng ai cả, thế nhưng những tiếng than cứ văng vẳng bên tai ngớt.
Cố lấy hết can đảm, tiếp tục về phía , ngoái đầu cảnh đại điện.
Quả thực đồ sộ, tất nhiên, nếu trong một nơi âm u rợn thế thì còn hơn nhiều…
“Sư tôn?”
Sở Lạc thử gọi một tiếng.
Ánh sáng yếu ớt từ minh châu chỉ đủ chiếu sáng một nhỏ mặt. Cô thêm một đoạn đường nữa đầu , đại điện trở nên vô cùng mơ hồ, như thể một tầng sương mù ma quái ngăn cách.
Sở Lạc tiếp tục tiến lên, gọi “sư tôn” từng tiếng.
Thế nhưng cô hề , phía từ lúc nào một đốm quỷ hỏa màu xanh u ám len lén bám theo.
Bên quỷ hỏa dần dần hiện một khuôn mặt đàn ông già nua.
“Tiểu bối.” Nó bỗng dưng lên tiếng!
Cơ thể Sở Lạc cứng đờ tại chỗ.
Âm thanh… âm thanh đến từ phía .
Với kinh nghiệm xem vô phim kinh dị, Sở Lạc rõ một điều: Ban đêm nếu thấy thứ gì đó gọi tên , tuyệt đối đầu .
Lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, cô giả vờ như thấy gì, tiếp tục bước về phía .
“Tiểu bối?”
“Tiểu bối!”
Gương mặt quỷ hỏa nhíu chặt đôi mày, thấy cô cố tình ngơ, nó liền trực tiếp lướt đến chắn mặt cô.
“Tiểu bối, là…”
“Ma quỷ a!” Sở Lạc tái mét mặt, lập tức vung chổi quét tới.
“Ta…”
Lại thêm một phát chổi giáng thẳng đầu quỷ hỏa.
“Ta là…”
“Ta…”
“Đánh c.h.ế.t ngươi! Đánh c.h.ế.t ngươi!” Sở Lạc nghiến răng nghiến lợi, sức vung chổi, “Ta cho ngươi , sợ ma , sợ một chút nào hết!”
“Ta là…”
Hết đến khác cắt ngang, biểu cảm mặt lão quỷ trong ngọn lửa ma dần trở nên mất kiên nhẫn.
Ngay lúc đó, tầm mắt Sở Lạc bắt gặp hơn mười đốm quỷ hỏa xanh lơ lơ lửng bay đến, mỗi đốm lửa đều một khuôn mặt .
Cô lập tức hít sâu một lạnh.
“Ma quỷ a——”
Sở Lạc ba chân bốn cẳng chạy bán sống bán chết.
“Ta là trưởng lão chấp pháp kỳ Xuất Khiếu của Tiểu Sơn Tông, nếu ngươi giúp rời khỏi Hoàng Tuyền Cốc, sẽ truyền cho ngươi công pháp thiên cấp a——”
Sở Lạc vèo một phát chạy mất dạng, để đám quỷ hỏa .
“Trưởng lão, con nhóc ăn mày đó vẻ mắc lừa.”
“Ba trăm năm , đầu tiên sống bước Hoàng Tuyền Cốc, chúng nhất định tìm cách lừa nó để nó thả chúng ngoài. Ta chịu đủ sự hành hạ của con đàn bà c.h.ế.t tiệt Kim Tịch Ninh !”
“Hừ, con nhóc đó trông vẻ sợ chúng . Nếu lừa bằng công pháp thiên cấp, thì chúng cứ tiếp tục dọa nó !”
Cuối cùng cũng thoát khỏi đám quỷ hỏa quấn lấy, Sở Lạc tiếp tục một bước trong Hoàng Tuyền Cốc c.h.ế.t chóc.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Nơi thực sự sống ? Tại cả ma quỷ nữa… hình như chúng hại .”
Khi đến bên bờ sông, Sở Lạc đột nhiên thấy một bóng hình quen thuộc trong bộ y phục đỏ.
“Sư tôn!”
Gương mặt cô lộ vẻ vui mừng, vội vàng chạy tới, nhưng giây tiếp theo liền sững sờ.
Chỉ thấy Kim Tịch Ninh nhẹ nhàng vươn tay xuống dòng sông, vớt lên một oán hồn dữ tợn và điên cuồng. Dù con oán hồn mạnh mẽ đến , thì tay nàng cũng chỉ như một con cá sắp chết.
Nàng mở miệng, từng ngụm, từng ngụm cắn xé cơ thể của oán hồn, nhai nuốt chậm rãi.
Sở Lạc c.h.ế.t trân tại chỗ.
Ăn sống oán hồn…
Sư tôn là một kẻ biến thái…
Nàng ăn cả nhỉ…?
Nghe thấy tiếng gọi ban nãy, Kim Tịch Ninh đầu .
Khuôn mặt nàng xinh tuyệt trần, nụ dịu dàng như gió xuân. Nếu bỏ qua việc nàng ăn sống một oán hồn, thì quả thực xứng đáng gọi là thần nữ hạ phàm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-7-su-ton-cua-ta-la-mot-ke-bien-thai.html.]
“Bông hoa nhỏ thật xinh .” Nàng nhẹ giọng , “Tiểu nha đầu, ngươi tên là gì?”
“Ta…” Sở Lạc cố gắng giữ bình tĩnh, “Ta tên là Sở Lạc.”
Kim Tịch Ninh nghiêng đầu, chậm rãi :
“Lạc—hoa rơi rụng, đúng là một đứa trẻ đáng thương.”
Sở Lạc giật , chợt nhớ đến nhiệm vụ của . Nàng cắn răng, lấy hết can đảm bước lên phía .
“Sư tôn, còn nhớ ? Giờ là đồ của .”
Nghe , Kim Tịch Ninh liền buông tay, ném con oán hồn nguy hiểm trở dòng sông.
“Tiểu nha đầu khẩu khí nhỏ, ngươi đồ của ?”
Sở Lạc ngây : “Ta là đồ của ?”
Hệ thống thể nào sai !
Kim Tịch Ninh vẫn giữ nguyên nụ yêu mị môi, chỉ điều đầu lưỡi khẽ l.i.ế.m qua khóe miệng, xóa vết m.á.u còn sót .
“ ngươi thấy đấy.”
Nàng vươn tay, ngón tay lạnh như băng chạm nhẹ má Sở Lạc.
“Sư tôn là một chết.”
Đôi mắt Sở Lạc trợn tròn kinh ngạc.
Nàng đúng. Cơ thể nàng lạnh buốt, hề ấm, thậm chí Sở Lạc còn chẳng cảm nhận thở của nàng …
Một đêm qua, nào là quỷ hỏa, oán hồn, thêm cả một sư tôn ăn sống oán hồn… Trái tim bé nhỏ của Sở Lạc cảm giác sắp chịu nổi nữa .
—
Chính nàng cứu khỏi nguy hiểm.
Chính nàng mang Lănh Vân Tông.
Dù là là quỷ, thì nàng vẫn là duy nhất đối xử với .
Sở Lạc thẳng đôi mắt đỏ như m.á.u của Kim Tịch Ninh, đó bất ngờ nhào lòng nàng, ôm chặt lấy nàng .
Dù cơ thể băng giá của nàng khiến chính bản run rẩy ngừng, nhưng cô vẫn kiên định :
“Ta sợ! Có g.i.ế.c , chán ghét , nhưng chỉ sư tôn cứu . Dù là quỷ, sư tôn vẫn là nhất đời !”
Đôi mắt yêu dị của Kim Tịch Ninh thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Chỉ một lát , nàng chậm rãi nâng tay, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé trong lòng.
Đây là ấm của con … Đã bao lâu nàng còn cảm nhận nữa?
Trong đôi mắt đỏ thẫm, một tia dịu dàng chậm rãi hiện lên.
“Được , ngoan. Đừng .”
Lời nhẹ nhàng vang lên, nhưng chính đôi mắt nàng rơi xuống hai hàng huyết lệ.
Nàng một đồ nữa …
Đứa trẻ , thật giống đó…
Hy vọng kiếp thể bình an vô sự.
Chúc mừng ký chủ thành nhiệm vụ tân thủ, nhận phần thưởng 50 điểm khí vận!
Nhiệm vụ tân thủ kết thúc, hoan nghênh ký chủ chính thức bước lên con đường tu tiên.
Kim Tịch Ninh dậy, nắm tay Sở Lạc, đưa nàng khỏi Hoàng Tuyền Cốc.
“Sư tôn, chúng ?” Sở Lạc tò mò hỏi.
“Hoàng Tuyền Cốc đồ ăn cho sống, con hẳn là đói .” Giọng của Kim Tịch Ninh nhẹ nhàng như gió thoảng.
Sở Lạc vô thức nuốt nước bọt.
Thật sự là tìm đồ ăn chứ…?
Nàng còn kịp phản ứng, chỉ thấy cảnh vật mắt thoáng chốc đổi.
Kim Tịch Ninh chỉ mới bước một bước, mà giống như nàng cả trăm dặm .
Chỉ năm bước, các nàng khỏi Hoàng Tuyền Cốc.
Đứng ngoài cốc là một nam tử nội môn đang mặc trường bào xanh, dường như cắt cử ở đây để canh giữ.
Thấy Kim Tịch Ninh xuất hiện, lập tức cúi đầu cung kính hành lễ.
“Cửu trưởng lão, đây là …?” Hắn liếc mắt Sở Lạc, ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc.
Kim Tịch Ninh một lát, đôi mắt phủ lên một tầng mơ hồ.
“Ngươi là ai?”
Nam tử vội đáp: “Vãn bối là đại tử trướng Tống Tông Chủ, tên là Hạ Tinh Châu. Sư tôn đặc biệt phái canh giữ ở đây, nếu Cửu trưởng lão và tiểu sư bất cứ việc gì, cứ giao cho là .”