Ánh lửa rực cháy soi sáng bóng tối mắt . Tô Kỳ Mộc thoáng ngẩn , tim như lỡ mất một nhịp. Hắn ngẩng đầu lên phía , nơi ánh sáng đang dần trở nên chói lòa.
Những mảnh đá vụn đen kịt giữa bầu khí ánh hỏa linh chiếu rọi, từ từ ngưng tụ thành hình một con thú khổng lồ, gào thét xông về phía những sinh vật đang bám vách đá.
Đám sinh vật mang hình khô gầy, lưng còng, cánh tay mọc lớp màng mỏng như cánh dơi, gắn liền với cơ thể. Nét mặt chúng thì vặn vẹo, méo mó đủ kiểu, quỷ dị đến rợn .
Đến tận bây giờ, nhiều ngày ở trong Vô Nhai Quỷ Cảnh, Tô Kỳ Mộc hiểu rõ bọn chúng là gì.
Trong quỷ cảnh vốn hề sinh vật. Mọi hiểm nguy đều sinh từ d.ụ.c niệm của những kẻ từng giam cầm nơi đây.
Chỉ cần d.ụ.c niệm dứt, quái vật sẽ mãi mãi tồn tại — thể g.i.ế.c sạch, thể diệt trừ. Người càng d.ụ.c vọng, oán hận khát cầu mạnh mẽ, chúng càng trở nên đáng sợ.
Một kẻ phàm nhân rơi nơi , đến vài ngày bào mòn đến c.h.ế.t.
Chỉ Tô Kỳ Mộc — kẻ đổi một phần quy tắc trong Vô Nhai Quỷ Cảnh mới khiến chúng thể tới gần .
Thế nhưng đối với Sở Lạc, những thứ g.i.ế.c mãi hết là mối phiền toái lớn.
Ánh hỏa linh càng lúc càng rực sáng, chiếu rõ một bóng dáng mà khắc sâu trong ký ức, mơ thấy vô . Lần , nàng thật sự ở đó — còn là ảo ảnh.
Sở Lạc còn đang kinh ngạc những khuôn mặt quái dị thì bỗng cảm thấy một dự cảm chẳng lành.
Từng đàn quái vật từ khắp vách đá tràn , lượng tăng gấp đôi so với . Chúng càng lúc càng hung tợn, khí tức càng thêm dữ dằn. Cơ thể nàng vốn hồi phục, chẳng mấy chốc thấy mệt mỏi.
“Lạ thật…” Sở Lạc cau mày đám quái đang ùn ùn kéo tới.
Trên cao, luồng hỏa linh khẽ mờ . Tô Kỳ Mộc lúc mới hồn — chỉ trong một thoáng, bao ký ức ào ạt trở về. Khi thấy Sở Lạc vây chặt, chẳng kịp nghĩ ngợi, liền lao thẳng về phía nàng.
Sở Lạc đang căng thẳng chiến đấu, cảm nhận luồng khí phía liền xoay , cây trường thương Phá Chiều”trong tay đ.â.m thẳng . khi rõ gương mặt quen thuộc , tim nàng chấn động dữ dội, vội rụt thương .
Khoảnh khắc tiếp theo, Tô Kỳ Mộc ôm chầm lấy nàng.
“ Tô… Tô Kỳ Mộc! Ta… đang đ.á.n.h mà!”
Nàng ngạc nhiên tức giận, bọn quái vật vẫn điên cuồng lao đến, trợn tròn mắt: “Ngươi điên ?! Không sống nữa ?!”
“Không cần đánh. Khi ngươi ở bên , chúng thể chạm đến .”
Giọng trầm thấp, đầu khẽ tựa lên vai nàng. Lời dường như mang theo ấm, cuốn lạnh lẽo quanh họ.
Sở Lạc thấy rõ ràng: đám quái vật đến gần trong vòng một thước liền một luồng lực vô hình đ.á.n.h văng . Nàng thở phào, nghiêng đầu Tô Kỳ Mộc — vẫn đang siết chặt trong vòng tay.
“Ngươi… chứ?”
“Ta .”
Nàng mím môi, nhớ ám hiệu chuông vàng hai từng hẹn, khẽ : “Ngươi lúc nào cũng … nếu như—”
“Ta ngươi đến đây.” Hắn ngắt lời, giọng trầm tĩnh mà kiên định. Không gian xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng.
“Nếu đến đây… thì nhớ ngươi ?” Sở Lạc thì thầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/chuong-958-du-co-bien-thanh-dang-ve-nao-di-nua.html.]
“Ta sẽ tìm ngươi” đáp, yết hầu khẽ động, giọng khàn khàn, “dù biến thành dáng vẻ nào nữa.”
Không ai cần hoài nghi lời bởi Tô Kỳ Mộc từng như thế.
Từ đáy Vô Tận Uyên, nơi Hạc Dương Tử tra tấn đến mù mắt, cụt tay, c.h.ế.t sống vô , vẫn gắng gượng bò lên từng tấc đá lạnh, lê tàn chỉ để tiến về phía Sở Lạc.
Nghĩ đến những gì trải qua, lòng nàng chợt thắt .
“Là Xích Phát Tướng Quân hại ngươi ?”
Tô Kỳ Mộc cúi đầu, khẽ : “Lần … đưa ngươi ngoài nữa.”
Hắn giam nàng ở đây. Giới tu chân cũng nên quên mất nàng.
khác với Vô Tận Uyên, nơi từng cách cứu nàng thoát , ở Vô Nhai Quỷ Cảnh ngay cả cũng đường là .
“Ngốc ạ,” Sở Lạc mỉm , “ đến đây là để cùng ngươi rời mà. Chưa cách thì cùng nghĩ.”
Tô Kỳ Mộc ngẩng đầu, nàng chăm chú. Sở Lạc khẽ cúi xuống, vén lên một lọn tóc đỏ rực bên thái dương .
“Sao tóc thành thế ?”
Ánh mắt tối đôi chút. Khi đó là do Xích Phát Tướng Quân gây , nàng liền mắng một trận thậm tệ.
Đến khi xuống tận đáy Vô Nhai Quỷ Cảnh, Tô Kỳ Mộc lấy một chiếc áo choàng, lặng lẽ trùm lên, cố che mái tóc đỏ .
“Ta mắng là mắng Xích Phát Tướng Quân, mắng ngươi!” Sở Lạc liền kéo mũ choàng xuống, , “Tóc đỏ ở thì , ở ngươi hợp lắm — khí chất!”
Tô Kỳ Mộc ngẩng lên, lặp lời nàng: “Có khí chất.”
“Ừ!” Sở Lạc gật mạnh, đến khi thấy nở nụ mới nhẹ nhõm thở .
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Rõ ràng lúc rơi xuống đây cũng xa, giờ thấy đường lên nhỉ…” nàng ngẩng vách đá đen ngòm, khẽ cau mày, “Không , bọn quái vật nhiều hơn.”
Nghe , Tô Kỳ Mộc theo, nén cảm xúc, quả nhiên thấy tốc độ xuất hiện của bọn chúng chậm dần.
Thấy thế, Sở Lạc cũng thôi hỏi nữa, ngẩng đầu lên tăm tối phía : “Ta thử nữa.”
“Khoan .” Tô Kỳ Mộc nắm lấy cổ tay nàng, “Đừng cách quá xa.”
“Được.”
Hai cùng cất cánh, bay về phía đỉnh Vô Nhai Quỷ Cảnh.
Trong bóng tối vô tận, họ bay mãi, bay mãi —nhưng con đường mặt như điểm dừng. Sau hai ngày liên tiếp, Sở Lạc cuối cùng đành dừng , cùng Tô Kỳ Mộc về đáy vực.
Quả đúng như lời ghi chép của tổ tiên Lôi Đình Tiểu Đội:
Con đường lên trong Vô Nhai Quỷ Cảnh là vô tận, vĩnh viễn thể thoát .
Người bay càng lâu, linh lực càng cạn, cuối cùng chỉ thể c.h.ế.t trong tay quái vật.
Khi xưa, Bạch Thanh Ngô từng dùng thực lực cường đại của để cưỡng ép áp chế quỷ cảnh trong một khắc đồng hồ — chỉ một khắc thôi mà cũng là cực hạn.