Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Nữ Chính Cũng Không Cứng Mệnh Bằng Ta - Phiên ngoại II: Sinh tử luân hồi (5)

Cập nhật lúc: 2025-10-21 02:46:21
Lượt xem: 73

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Không ,” Sở Lạc vẫn chăm chú xuống phía , giọng bình thản mà kiên định: “Ta xuống xem thử.”

Nói , nàng liền tung lao thẳng khỏi cầu Nại Hà, ảnh hóa thành một vệt sáng đỏ thẫm, xuyên qua từng tầng sương lạnh, sâu vực đáy Vong Xuyên.

Tô Kỳ Mộc theo bóng lưng nàng dần biến mất, thần thức thể dò theo, trong lòng khỏi dấy lên lo lắng.

Ánh mắt khẽ động, về phía Vong Xuyên. Dưới làn nước tĩnh lặng, từng bóng hồn mờ ảo đang bơi lượn, giống như vô cùng hưng phấn.

“Những du hồn trong nước… nay cũng hoạt động như ?” Nghe hỏi, vị quỷ sai đầu cũng .

Bên cạnh, nữ quỷ sai trẻ tuổi đáp khẽ:

“Những hồn phách trong Vong Xuyên gần đây mới trở nên hoạt bát như . Mạnh Bà đặc biệt dặn đừng đến gần — nếu rơi xuống, e rằng khó mạng.”

“Gần đây, Vong Xuyên khác thường… còn chuyện nhiều sinh hồn mất tích rõ nguyên do…” Quỷ sai trưởng thở dài. “Kỳ lạ là gần đây chẳng biến cố lớn nào cả.”

Tô Kỳ Mộc ánh mắt thoáng sáng lên: “Việc lớn nhất gần đây chẳng là Hoa Thần Tai Ương trở ?”

Rồi sang hỏi nữ quỷ sai: “Mạnh Bà giờ ở ?”

Bên ngoài Phủ Phán Quan, Kim Tịch Ninh tán một cây cổ thụ, cây đen xạm, cành lá khô gãy, giữa vang lên tiếng già nua, như vọng từ trong đất .

“Những cái tên mà ngươi chỉ nhớ một . Còn tấm bia ở cuối Vong Xuyên mà ngươi nhắc — khắc ba chữ ‘Dữ Địa Đồng’? Ta từng qua, Vong Xuyên bia đá nào. Có lẽ ngươi nhầm chăng?”

Nghe , Kim Tịch Ninh chỉ mỉm :

“Ngài là trưởng bối lâu năm nhất chốn địa phủ, ngài , thì ắt là . À , mà ngài còn nhớ, là ai?”

“Ngươi đến Lâm Trần Nguyệt ư? Ta vốn nên gọi thẳng tên bà, chỉ là tò mò vì ngươi . Năm xưa Quỷ Đế thất trách, địa phủ hỗn loạn, chính bà tay trấn định cục diện.”

“Ta chỉ vô tình thấy tên bà trong cổ tịch. nếu ngay cả ngài cũng gọi bà là tiền bối… hẳn bà , xưa .”

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Phải. Ta cũng chẳng còn sống mấy năm nữa. Khi , chẳng còn ai nhớ đến vị tiền bối nữa …”

Tại phủ Mạnh Bà.

Thuốc mà Kim Tịch Ninh sai mang đến đặt sang một bên.

Mạnh Bà tấm kính tròn, gương phản chiếu khuôn mặt già nua nhăn nheo, nhưng giữa trán một vết nứt đỏ, kéo dài thẳng xuống như xé đôi khuôn mặt.

Bà cầm kim chỉ, chậm rãi khâu đường rách . Dù chiếc hộp t.h.u.ố.c trong tầm mắt, nhưng khiến bà thể yên lòng.

“Đôi mắt của nàng… thể thấy ‘Dữ Địa Đồng’… thấy …”

Mạnh Bà khẽ , nụ đầy cay đắng, tiếp tục khâu. lúc , tiếng gõ cửa vang lên. Tay bà khựng .

Khi cửa mở, gương mặt Mạnh Bà khôi phục vẻ bình thản hiền hòa thường ngày. Ngoài cửa là Tô Kỳ Mộc, theo là quỷ sai trưởng.

“Bà bà, vị là thần trông coi trật tự nhân gian, đến điều tra chuyện sinh hồn thất lạc.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-khac-tu-tien-ta-tu-menh-nu-chinh-cung-khong-cung-menh-bang-ta/phien-ngoai-ii-sinh-tu-luan-hoi-5.html.]

Quỷ sai lên tiếng giới thiệu.

Mạnh Bà khẽ gật đầu, còn ánh mắt Tô Kỳ Mộc vẫn dừng mặt bà, như xuyên thấu lớp da .

Khi bước , rõ ràng cảm nhận luồng lực lượng mạnh mẽ, chẳng kém gì thần lực nhưng giờ biến mất.

“Thượng thần hỏi gì ?” Mạnh Bà hỏi, giọng điềm tĩnh.

“Vong Xuyên bắt đầu biến dị từ khi nào? Ngươi phát hiện thế nào?”

“Thượng thần đến việc các du hồn trong nước trở nên hung hãn ư? Ta lấy nước Vong Xuyên nấu canh mỗi ngày, nên nhớ rõ — bốn ngày , nước bắt đầu d.a.o động, quỷ hồn cực kỳ dữ tợn, cảnh báo tránh xa khu vực đó.”

Giọng bà thong thả, nhanh chậm.

Tô Kỳ Mộc vẫn phát hiện chút thần lực nào nữa từ bà. Hỏi thêm vài câu, nhớ đến Sở Lạc vẫn đang đáy Vong Xuyên, vội rời .

Khi bóng họ khuất hẳn, Mạnh Bà lặng lẽ theo, biểu cảm.

Bà sắp khép cửa thì ánh mắt dừng — bên ngoài, trong làn sương đỏ nhạt, một ảnh đỏ thẫm, mái tóc trắng xóa đang chậm rãi bước tới.

Mạnh Bà khẽ run.

“Làm bây giờ! Những cái tên … xóa , càng ngày càng nhiều! Chúng … chúng sẽ thành cái gì thế ?!”

Người nữ áo lục hoảng hốt, cơ thể — từng dòng chữ đang dần hiện , khắc sâu da thịt. Mỗi đều một cái tên khác đang lan dần khắp thể, khiến ai nấy đều kinh hãi. Khi những dòng chữ bao phủ . liệu họ còn là chính ?

Chỉ một như : gã tu sĩ từng dã quỷ tấn công, nay vẫn hôn mê, thể yếu ớt.

“Không… …!” Một trong họ gào lên khi tên gọi chiếm lấy thể . Ý thức tan rã, ngã gục   bỗng nhiên, thể bật dậy.

Từng bước cứng ngắc, về phía , xuyên qua làn sương xám. Khi sương tan, kinh hoàng: phía là vô sinh hồn, đầy chữ — mỗi một chữ là một cái tên!

Sự sợ hãi lan , nhưng kịp phản ứng, thứ hai, thứ ba… lượt ngã xuống, cũng dậy như .

Họ nối đuôi qua sương mù, xếp thành hàng, từng hàng  dần tạo thành một đại trận khổng lồ.

Dương Bân là đầu tiên nhận điều gì đó. Ánh mắt chợt lóe, về đồng bạn quỷ hồn c.ắ.n  vội rút d.a.o rạch cái tên cổ .

khi lưỡi d.a.o chạm da, tay cứng , ánh mắt trống rỗng  ngã gục.

Người cuối cùng bước qua lớp sương xám, vị trí của . Đại trận — viên mãn.

Sở Lạc xuyên qua ranh giới giữa trật tự và hỗn loạn, trong mắt nàng lóe lên một tia sáng ngỡ ngàng.

“Cửu thập cửu trùng thiên…” Nàng khẽ thì thầm.

Nàng thể quên cảm giác —Cảm giác khi từng cố gắng bay lên tầng trời thứ chín mươi chín.

Và giờ đây, cảm giác khi từ Vong Xuyên xuống Vong Xuyên   giống như khi nàng từng ngẩng đầu lên trời năm xưa.

Loading...