“Thừa Dư, bên đang mưa ?” Cố Hàm Ninh cầm điện thoại di động, cảnh sắc mơ hồ ngoài cửa sổ, tiếng động ầm ỹ bên tai dường như biến mất, tai chỉ thể thấy giọng quen thuộc khiến cô lưu luyến từ đầu điện thoại động truyền đến…
“Ừ, buổi sáng bắt đầu mưa, hình như càng ngày càng to. Ở thành phố H đấy, cũng đổ mưa ?” Triệu Thừa Dư đến cửa sổ sát đất, thành phố u ám m.ô.n.g lung trong cơn mưa, khóe môi cong nhẹ, sự nóng nảy đáy lòng theo giọng mềm mại bên mà từ từ lắng đọng .
“Ừ, mưa nhỏ chừng mấy ngày , mãi dứt, đáng ghét.” Cố Hàm Ninh bĩu môi, nhẹ giọng oán hận, mặt cong lên nụ trong veo.
“Thành phố S cũng , mưa nhiều ngày, dự báo thời tiết , ngày mai trời sẽ quang.” Triệu Thừa Dư tưởng tượng thấy vẻ mặt Cố Hàm Ninh chút oán giận lúc hờn dỗi, độ cong khóe môi lớn dần, đáy lòng chút nóng lên, an ủi, nhưng cũng khơi gợi lên bao nhiêu nỗi nhớ, từng bước về phía cửa sổ, trán dán chặt thủy tinh lạnh lẽo, giống như như , thể dựa gần hơn chút, với đầu bên điện thoại.
“Ừ, , là đang ở khách sạn Hỉ Duyệt của thành phố S ? Có gần khu mua bán ? Có thể ngoài dạo phố ?”
“Ừ, đúng, khách sạn Hỉ Duyệt. Ở cạnh đại học S, cách khu mua sắm cũng một đoạn, cũng dạo .” Triệu Thừa Dư khẽ trả lời , nghĩ tới hiện tại Cố Hàm Ninh hẳn đang mở to mắt.
“Hôm nay là thể nửa ngày tự do ? Ngày mai thì trao giải lúc nào?”
“Buổi chiều ngày mai trao giải, buổi tối liên hoan. Buổi chiều hôm nay đang cùng thảo luận, sáng mai việc gì.”
“Vậy ở phòng nào ? Mình đặt cơm qua mạng, gọi bữa chiều cho , gọi là khao ?”
“A, ! 506.”
“Những bên bà ngoại đến thăm ?”
“Mình cho họ, ừm, cũng với ba , khỏi khiến bọn họ qua nửa thành phố đến gặp .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-luon-o-ben-em/chuong-102.html.]
“A, . Cậu cúp …”
Triệu Thừa Dư tiếng tút tút khi dứt khoát cúp điện thoại từ bên , khẽ thở dài.
Còn hai ngày nữa mới thể gặp mặt, tối mai còn liên hoan, trưởng đoàn lệnh thiếu một ai, thời gian trở về trường xác định là buổi sáng thứ Hai, buổi sáng Hàm Ninh cũng mấy tiết học, ít nhất trưa thứ Hai mới thể gặp mặt đấy.
Triệu Thừa Dư chằm chằm cửa sổ thủy tinh thẫn thờ mấy giây, , liền thấy vài ánh mắt mờ ám, hiển nhiên, cuộc chuyện , bọn họ chăm chú.
“Ui, thật ngọt ngào quá! Ghen c.h.ế.t !”
“Thật là, gọi điện thoại cũng như chỗ , em khiến đám đàn ông độc bọn ai yêu mà chịu nổi đây?!”
“Ôi chao, đừng tính cả , là yêu!”
“…” Triệu Thừa Dư sờ sờ vành tai bắt đầu nóng lên, đầu cúi thấp, chút lúng túng lặng lẽ trở vị trí của .
Cậu và đội trưởng một gian phòng, buổi chiều hôm nay cơm nước xong liền chuyện gì, liền đến phòng bọn họ mở cuộc thảo luận, như mấy ngày hôm bày tỏ quan điểm của .
Triệu Thừa Dư nỗ lực duy trì trấn định mắt điếc tai ngơ, qua vài ngày sống cùng, hiểu thói hư tật nọ của những đàn , chờ bọn họ xong ồn ào đủ , là thể yên tĩnh, càng ngượng ngùng càng lúng túng càng giải thích, thì mới thực sự là hỏng bét!
“Được , thầy giáo ở đây, các liền nghiêm túc ? Đừng bắt nạt đàn em, suy nghĩ một chút còn chỗ nào ? Đội khác hơn chúng chỗ nào? Kiểm điểm thật kỹ mới là việc chính!” Đội trưởng đủ , quyết định định duy trì việc chung, để tránh cả một buổi chiều lệch hướng , việc chính , chỉ thôi.
Triệu Thừa Dư thở phào nhẹ nhõm, càng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc pha lẫn tia ngẩn ngơ.
Về , bao giờ tham gia loại hoạt động cần một rời mấy ngày thế ! Trừ khi là cho phép mang theo nhà!