Đến tận khi cạo mười phút, lưng Cố Hàm Ninh đầy những vết đỏ sậm ghê , Triệu Thừa Dư mới dừng tay, đặt miếng cạo gió bên cạnh, ánh mắt lướt qua nơi da thịt trắng hồng ở eo quần áo che , động lòng, Cố Hàm Ninh kịp kéo áo xuống, tay vòng qua lưng cô ôm lấy nơi mềm mại non mềm trong kí ức.
Cố Hàm Ninh kêu nhẹ một tiếng, tay chân luống cuống kéo áo xuống bỏ tay Triệu Thừa Dư từ trong áo .
“Hàm Ninh. . . Để sờ một chút. . . Đã lâu chạm em. . .” Triệu Thừa Dư vì động tình mà giọng trở nên khàn từ phía truyền tới, tay Cố Hàm Ninh dừng một chút, thoáng do dự.
Trong lòng Triệu Thừa Dư vui vẻ, vội vàng xuống, một tay vẫn đặt ở chỗ cũ, một tay đặt vai Cố Hàm Ninh, dùng sức xoay cô , kéo nhẹ để Cố Hàm Ninh bám , đó dung môi chặn môi cô, một tay vén áo ngủ của cô lên cổ, dời đôi môi nóng rực thế chỗ tay đặt lên, nhẹ nhàng ngậm lấy.
Cố Hàm Ninh ngửa đầu, khép hờ mắt, cắn môi, chịu đựng lửa nhiệt tê dại trong cơ thể, đột nhiên nhận Triệu Thừa Dư đang kéo quẩn ngủ của vội đưa tay ngăn cản.
“Đừng. . .”
“Hàm Ninh, chỉ một chút, chạm một chút thôi. . .”
Bản Cố Hàm Ninh cũng chịu nổi, phía trở nên tê dại khiến cô chịu mà rên khẽ, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, quần ngủ cởi rơi mặt đất.
“Không ! Nhỡ bọn họ . .” Giọng mềm mại chút sức lực của Cố Hàm Ninh vang lên, trong lúc mơ hồ chỉ cảm thấy một vật cứng rắn nóng rực để ở nơi non mềm của , đụng chạm mật, cô vội dịch cố gắng ngăn cản.
“Hàm Ninh, khó chịu…Anh trong một chút thôi… Không thì chạm bên ngoài cũng . . .”
Khi Cố Hàm Ninh vô thức lắc đầu, Triệu Thừa Dư thở gấp thấp giọng dụ dỗ, Cố Hàm Ninh cắn môi, tim đập nhanh như nhảy khỏi lồng ngực, eo mỏi nhừ, chỉ còn cách để Triệu Thừa Dư đỡ hông của , dùng nóng rực thử thăm dò, chạm nhẹ, một chút, , , rời khỏi, cho đến khi Cố Hàm Ninh cũng chịu giãy dụa eo, Triệu Thừa Dư dùng sức, vật nóng rực vốn chỉ chạm nhẹ phần ẩm ướt phía , liền cả ….
Cố Hàm Ninh dồn dập thở gấp, nhẹ giọng rên rỉ, chỉ thể mặc Triệu Thừa Dư đỡ hông cô, dùng sức hoạt động, thể nhũn như nước, vô lực tùy theo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-luon-o-ben-em/chuong-139.html.]
Lời đàn ông đúng là thể tin tưởng . . .
Đến khi eo của Cố Hàm Ninh mỏi nhừ, nhờ Triệu Thừa Dư hông cô, cô xuống khỏi , chỉ thể dùng sức lườm một cái, đó chịu đau càng thêm đau phòng tắm rửa sạch.
Triệu Thừa Dư thoả mãn ghế, khuôn mặt đỏ bừng của Cố Hàm Ninh chỉ thấy ánh mắt cô vô cùng gợi cảm, hại nảy mong bắt cô , xoa nắn tỉ mỉ nữa!
Cố Hàm Ninh ngẩng đầu tầng cùng của giá sách, cuốn ‘thế giới thần thoại Trung Quốc” cô tìm rõ ràng là ở chỗ đó, cô kiễng chân, giơ tay lấy quyển sách, cố gắng lắm ngón tay mới chạm bìa sách, ngờ một bàn tay mạnh mẽ của nam giới nhẹ tay nhấc một cái, quyển sách liền vòng qua đầu cô.
Cố Hàm Ninh vội vàng xoay thì thấy một đang mỉm cô, ánh mắt phần vui sướng.
“Chị Cố, sách của chị.”
Nam sinh đưa sách cho cô, hơn nữa hình như là , Cố Hàm Ninh nghi hoặc nhưng vẫn nhận lấy.
“Cảm ơn .”
Nói xong, Cố Hàm Ninh xoay bước .
“Chị chờ một chút!”
Giọng sốt ruột của từ phía truyền tới, Cố Hàm Ninh dừng bước, nhíu mày, nghi hoặc : “Hả? Có chuyện gì ?” Mặc dù đối phương nhưng Cố Hàm Ninh thật sự thích chuyện linh tinh với một đàn em khóa mà cô hề quen.
Tưởng Cẩn Du nụ lễ phép pha lẫn xa cách của Cố Hàm Ninh, tim đập thình thịch, trong lúc ngạc nhiên mà xúc động gọi , nhưng trong phút chốc nên gì. Tuy thật chuyện với cô. . .
“Chị Cố, chị còn nhớ em ? Ngày tân sinh viên nhập trường, em tìm thấy nơi đăng ký của khoa kiến trúc, chị đưa em tới đó.” Tưởng Cẩn Du kiềm cảm giác xúc động , cố gắng giúp đối phương nhớ .