Trước đó cô còn một chút lo lắng, dù Triệu Thừa Dư từng đường cao tốc, lúc đổi chính là ánh mắt kiêu ngạo của Triệu Thừa Dư, hất cằm, chút đếm xỉa tới mà trả lời: “Chuyện lái xe , khi giấy phép lái .”
Sự thật chứng minh, đa đàn ông ở phương diện máy móc, thực sự ưu thế nhất định.
Đợi đến khi Triệu Thừa Dư lái xe hết sức thành thạo nhanh chóng dừng ở chỗ đỗ xe cửa nhà cô, Cố Hàm Ninh keo kiệt sự khen ngợi của , khi tháo dây an , nghiêng , hôn một cái lên mặt Triệu Thừa Dư, lúc mới tủm tỉm : “Lái xe , khen thưởng.”
Triệu Thừa Dư sững sờ, giơ tay sờ lên chỗ Cố Hàm Ninh hôn, ánh mắt Cố Hàm Ninh xuống xe, lầm bầm: “Thế đủ?”
Tháng cuối cùng kỳ nghỉ đông, bọn họ đều thời gian ở riêng bên , thời gian thư viện, thì là phòng tự học, mặc dù thành tích của Triệu Thừa Dư và Cố Hàm Ninh đều , thế nhưng cũng vì nhất thời buông lỏng mà mất điểm vốn đạt .
Trong trường học, mặc dù thể gặp mặt thường xuyên, nhưng tìm một chỗ riêng tư khó.
Lần về nhà, Cố Hàm Ninh mang nhiều sách năm nhất năm hai dùng qua, mặc dù thực khả năng sẽ dùng đến, nhưng cô vẫn nỡ bỏ .
Trong mỗi một quyển sách, đều ghi những năm tháng trở của cô, đợi đến khi nhớ , những thứ chính là bằng chứng nhất.
Hai chuyển vài chuyến, cuối cùng mới mang hết đồ đạc lên tầng ba.
Nhà mà gia đình Cố Hàm Ninh mua chính là biệt thự liên hợp, lúc mua bởi vì quá hoang vu, giá chỉ bằng một phần ba nhà trong thành phố, nhưng bây giờ tăng lên hơn một nửa rồi, tuy nhiên vẫn kém hơn nhiều so với giá , đợi vài năm , dù cả đời cha Cố Hàm Ninh, chỉ dựa tiền lương tiền thưởng, căn bản kiếm đủ tiền để mua một căn biệt thự như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-luon-o-ben-em/chuong-185.html.]
Phòng Cố Hàm Ninh ở tầng ba, bộ căn nhà, cũng chỉ tầng ba là thiết kế lắp đặt thiết dựa theo ý của Cố Hàm Ninh. Phòng ngủ và thư phòng ngăn cách, chỉ dùng một tủ chứa đồ cao bằng nửa , dài hai mét để ngăn cách.
Cố Hàm Ninh híp mắt, nâng một chén nóng, hớp một ngụm. Buổi chiều, ánh mặt trời hắt lên , thật ấm áp. “Thật là thoải mái~” Cố Hàm Ninh cảm thán một chút, bắt đầu kì nghỉ đông , thật dễ chịu.
Triệu Thừa Dư cúi đầu Cố Hàm Ninh tựa vai , gió nhẹ thổi lướt, sợi tóc cô lướt nhẹ qua cổ và gương mặt , kèm theo một trận tê dại, khiến lòng cũng bắt đầu ngứa ngáy.
Bên ngoài phòng ngủ của Cố Hàm Ninh là một ban công rộng, dựa theo ý của cô, đặt một ghế tựa to đủ hai , giờ phút duỗi thẳng chân, gác ở mặt bàn nhỏ, hưởng thụ thời gian nhàn nhã, dễ chịu đến ngủ.
Triệu Thừa Dư Cố Hàm Ninh híp mắt, khóe môi vểnh nhẹ, bộ dáng lười biếng, đáy lòng nóng lên, nhịn xoay , kéo cô lòng, cúi đầu hôn lên vầng trán, bờ môi cô, ngậm nụ ngọt ngào trong miệng.
Trong lồng n.g.ự.c , Cô Hàm Ninh rên khẽ một tiếng, ngoan ngoãn ngẩng đầu, nhắm mắt. Bọn họ xác thực gần gũi một thời gian , trong tuần thi, thư viện, phòng tự học đều , Triệu Thừa Dư nhiều nhất cũng chỉ ngẫu nhiên hôn một chút, nụ hôn ngấu nghiến trái khiến lòng bắt đầu nóng lên, cái tay vốn ôm eo nhỏ của cô, chậm rãi trượt xuống, đến khi ý thức thì tay đặt ở nơi nên đặt, đầu nóng lên, thở gấp gáp, kiềm chế.
Chỉ là sờ một chút….. Triệu Thừa Dư mơ hồ mà nghĩ, tay bất giác vuốt ve. xúc cảm kỳ lạ tay mềm mại hơn so với bình thường nhiều, khiến dần dần tỉnh táo , rời bờ môi cô, khỏi nhẹ giọng thở dài, rõ là thấy tiếc hận vui mắn.
Cố Hàm Ninh mím môi , con mắt khép hờ mở to, đôi mắt sáng ngời bao phủ một tầng ướt át, trong suốt pha lẫn ý .
Triệu Thừa Dư lắc đầu , đưa tay khẽ nhéo mặt cô một chút : “Nhìn thấy chịu nổi, vui ?”
Cố Hàm Ninh tủm tỉm mím môi: “Là bản nhịn nha, liên quan đến em!”