Cố Hàm Ninh bình tĩnh trình bày tóm tắt luận văn nghiệp của , trả lời mấy vấn đề nhỏ của các giáo viên tổ bảo vệ luận văn chuyên ngành, đó một câu khen ngợi luận văn ‘mô phạm’, cô tủm tỉm cúi chào, xuống khỏi bục.
“Ninh Ninh, giỏi quá, ăn lưu loát. Còn căng thẳng đến đau cả dày.” Thịnh Mạn Mạn nhíu mày, Cố Hàm Ninh bên cạnh , tỏ vẻ căng thẳng.
“Sợ cái gì, bảo vệ luận văn nghiệp chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi, cứ tóm tắt luận văn một là xong, xem thầy cô hỏi vấn đề gì quá khó khăn ? Vài phút là xong, sẽ cho nghiệp .” Cố Hàm Ninh thấy sắc mặt trắng bệnh vì căng thẳng của Thịnh Mạn Mạn thì bật .
“Hô, cũng đúng nha.” Thịnh Mạn Mạn nhẹ nhàng thở .
“Buổi tối còn liên hoan, mau nhanh lên, chúng còn về phòng sửa sang .” Thôi Hà Miêu bảo vệ xong, tỏ vẻ thoải mái.
Dựa theo danh sách, nhanh đến lượt ba phòng ký túc xá của Cố Hàm Ninh, chỉ Thịnh Mạn Mạn là xếp phía , nên ba về chờ Thịnh Mạn Mạn thành xong.
Cố Hàm Ninh giờ, trong lòng nghĩ bên Triệu Thừa Dư hết thúc . Hôm nay bọn họ cũng bảo vệ luận văn, nhưng ngoại trừ luận văn còn thao tác thực tế. Tối nay lớp hai đều liên hoan nghiệp, nếu như vội quá, khi ăn chắc còn thời gian gặp mặt.
Chờ đến khi Thịnh Mạn Mạn cũng bảo vệ xong, bốn im lặng rời phòng học, về phòng.
“Oa, rốt cuộc xong!” Thịnh Mạn Mạn rốt cuộc tươi , tỏ vẻ tùy tiện, đối lập với dáng dấp căng thẳng lúc nãy, khiến ba còn đều nở nụ .
“Ai, thật là mau, chúng sắp nghiệp . Mình cảm giác ngày nhập học năm nhất là ngày hôm qua thôi!” Thôi Hà Miêu con đường trường rộng lớn mà sạch sẽ, khỏi cảm thán.
“ , bốn năm qua thực mau.” Cố Hàm Ninh kiến trúc quen thuộc hai bên đường, giảng đường, thư viện, căn tin quen thuộc, mỗi chỗ đều in trong ký ức hai kiếp của cô, , đơn thuần như .
Bạch Vũ Hân im lặng bên cạnh.
Thôi Hà Miêu chút thương hại cô một cái: “Ngày mai chụp ảnh nghiệp, ngày mốt nhận bằng, về sẽ mỗi một nơi , thực luyến tiếc.”
“Về gặp mặt thì hẹn một thời gian nào đó là , .” Thông suốt nhất là Thịnh Mạn Mạn, vui vẻ : “Không cuối tháng còn thành phố N , đến lúc đó chúng đến sớm còn thể tụ tập một trận.”
“Mà thật , nghĩ đến Triệu Thừa Dư nhanh tay nhanh chân như đó nha.” Thôi Hà Miêu liếc Cố Hàm Ninh một cái.
Cố Hàm Ninh mím môi . Tiệc cưới ấn định thứ bảy cuối tháng, thứ còn đều thỏa , cô và Triệu Thừa Dư bàn bạc xong xuôi , khi nhận bằng nghiệp thì đăng ký kết hôn, ngoại trừ ba cùng phòng, cô mời bạn đại học nào khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-luon-o-ben-em/chuong-206.html.]
“Thực hâm mộ nha.”
Thịnh Mạn Mạn Thôi Hà Miêu cảm thán liền sang giễu cợt: “Hâm mộ cái gì? Câu về mà với lão Mạnh nhà , nhất định sẽ hiểu.”
“Cậu con nhóc thúi! Hôm nay còn dám giễu cợt ? Cậu đừng nghĩ sắp xếp cho xem mắt !” Thôi Hà Miêu tin tức cô tình cờ , gian giống hệt Thịnh Mạn Mạn.
“Cậu, ?” Thịnh Mạn Mạn giật nảy .
“Hôm qua trốn ban công gọi điện thoại, .” Thôi Hà Miêu đắc ý dào dạt, “Nói, đó là như thế nào? Cậu đừng quên dù nghiệp vẫn chiếu theo quy tắc cũ, đó để ba bọn gặp mặt.”
“Có gì ! Còn sớm! Đó là do sốt ruột, đồng ý.” Thịnh Mạn Mạn vểnh môi, nghĩ đến tỏ vẻ “con bạn con ” là đau đầu: “Các xem, còn chính thức nghiệp, mà cứ sốt ruột như thế? Đây là vì , vì nha!”
“Có thể là Cố Hàm Ninh kích thích ?” Bạch Vũ Hân rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng .
“Nói lý.” Thịnh Mạn Mạn nghiêm túc gật đầu, “Ninh Ninh, đây là của . Nói, bồi thường như thế nào đây ? ”
“Nha, bồi thường cho bằng cách giới thiệu một bạn trai cho ?” Cố Hàm Ninh nhéo hai má của Thịnh Mạn Mạn, đắn : “Nhà lão Triệu của tớ ít các bạn học nam độc , thích như thế nào, mau cho chị đây ?”
“Oa oa oa ức h.i.ế.p !” Thịnh Mạn Mạn bắt đầu giậm chân.
Cố Hàm Ninh Thịnh Mạn Mạn đang quá lên mà vui vẻ, nhưng sự lưu luyến nồng đậm đáy lòng lượn lờ phai.
Thịnh Mạn Mạn ký hợp đồng việc với công ty đầu tư nước ngoài ở thành phố H, Thôi Hà Miêu trở về thành phố W, đầu năm thi đỗ một đơn vị hành chính sự nghiệp địa phương. Bạch Vũ Hân về thành phố N, hưởng ứng đợt phỏng vấn tuyển dụng giáo viên tiểu học trực thuộc bộ giáo dục, cuối tuần sẽ phỏng vấn.
Tuy rằng nhiều lời biệt ly, nhưng suốt bốn năm sớm chiều ở chung, bây giờ là , chia tay là chia tay, vẫn buồn rầu.
“Chúng hẹn nha, một năm gặp một .” Bạch Vũ Hân yếu ớt, trong mắt ánh lên tia sáng, dần dần đánh tan ưu buồn trong một năm qua.
“Được, một năm gặp ít nhất một , công việc, cuộc sống, bạn trai, bất cứ việc gì mới đều báo cáo tổ chức.” Thôi Hà Miêu vỗ tay.
“Dù chúng cũng lập nhóm , về cách gặp mặt, thì thường xuyên chuyện tào lao.”