Cố Hàm Ninh chút che dấu ha ha, Thích Kỳ lúng túng đến bắt đầu đỏ mặt đổ mồ hôi, ngay cả cô Mạc tính nghiêm túc cũng khỏi nhếch khóe môi.
“Thích Kỳ, phần nặn, phụ trách nhé, cái dáng cũng dám nuốt.” Cố Hàm Ninh híp mắt trêu chọc, quả nhiên thấy Thích Kỳ đổi sắc mặt, cường độ tay đều, nặn bánh chẻo đến rách cả vỏ.
“Ha ha, là thầy cán vỏ đều.” Thầy Trần cán vỏ, giải vây giúp Thích Kỳ, kết quả vô vỏ bánh chẻo đều rách.
Cố Hàm Ninh vui vẻ, quơ quơ bánh chẻo mỹ do nặn ở cô : “bạn học Thích, đây mới gọi là bánh chẻo nha.”
Thích Kỳ đổi sắc mặt liên tục, trừng Cố Hàm Ninh đang vui mừng khôn xiết, nặng nề buông bánh chẻo hỏng trong tay xuống: “Vậy thì phiền nặn nhiều một chút, liền ăn của .” Nói xong, đầu rửa tay .
Cố Hàm Ninh cúi đầu ba cái bánh chẻo của Thích Kỳ, nghĩ thầm quả nhiên mỗi đều nhược điểm, thế là với Thích Kỳ đang phòng vệ sinh rằng: “Yên tâm , bánh chẻo nặn tuyệt đối thể yên tâm ăn.”
Con trai của cô Mạc du học nước ngoài, mặc dù , nhưng Cố Hàm Ninh vẫn thể , hai đều thích và Thích Kỳ bạn, cho nên, cô luôn thích trêu chọc Thích Kỳ, khuấy động bầu khí một chút.
Buổi tối về nhà, lúc cửa, Cố Hàm Ninh khỏi đầu nhà cô Mạc ánh đèn vàng ấm, trong lòng suy nghĩ, sinh mấy đứa con mới a.
Về vấn đề con cái, thật cô cũng suy xét cẩn thận. Nghe hai mươi lăm là tuổi sinh con nhất, thì cô thuận theo tự nhiên . Phòng tránh, tránh thì cũng cách nào, cứ xem cái duyên giữa và con cái .
Trải nghiệm càng nhiều, cô càng tin tưởng, đời thực sự cái duyên. Cái duyên giữa và thật huyền diệu, kỳ lạ, nào cũng khiến cô sợ hãi than thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-luon-o-ben-em/chuong-215.html.]
Khi năm nhất nghiên cứu sinh kết thúc thì trái b.o.m đỏ chót của Thôi Hà Miêu cũng đến.
Thôi Hà Miêu nghiệp liền một đơn vị hành chính ở quê, Mạnh Khởi Đức thì một xí nghiệp vốn nước ngoài ở địa phương, cũng xông pha tệ lắm, một định, một gây dựng sự nghiệp, tổ hợp như thế cũng tồi. Mồng một tháng năm Mạnh Khởi Đức thăng một chức nhỏ, tiền lương tăng chút ít, việc cưới xin tất nhiên cũng nhấc lên bàn bạc, nhưng ngờ nhanh như thế, Quốc Khánh là đám cưới .
Rất nhanh, Cố Hàm Ninh liền tại vội đám cưới dịp Quốc Khánh , bởi vì đợi kịp.
“Cái đó, hơn một tháng . Vốn dĩ quyết định tháng năm sang năm. . .” Thôi Hà Miêu nhăn nhăn nhó nhó, thôi, nhóm phòng ngủ yên lặng vài giây, đó đều hiểu . Té là em bé , sợ là em bé chờ kịp đời …
“Ông Mạnh nhanh tay nhanh chân thật. . .” Cố Hàm Ninh bật đánh một câu như , tưởng tượng dáng dấp hổ vui sướng của Thôi Hà Miêu bây giờ. Như cũng tồi, nhanh nhẹn lưu loát, cha của cô càng thêm lý do để phản đối, nếu hồi đầu là xem thế nào , thì bây giờ chính bọn họ còn gấp gáp hơn .
“Anh rể Mạnh uy vũ! Mình sắp dì, thật hưng phấn a!” Thịnh Mạn Mạn vẻ còn vui cho cô hơn so với bản , lẽ cô đang nhảy dựng lên, để bày tỏ sự hưng phấn của .
“Chúc mừng.” Bạch Vũ Hân đáp ngắn gọn, Cố Hàm Ninh cô thể thấy cảnh thương tình , nhưng chỉ cần bằng lòng phơi bày vết thương , chậm rãi nó sẽ khỏi hẳn.
Trong thời gian ngắn, cô nhớ các cô , cùng phòng ký túc bốn năm trời, phần tình nghĩa như khắc sâu m.á.u thịt, xa , ngược càng thêm nhớ nhung.
“Ừ, tháng mười chúng thể gặp mặt, còn hai tháng nữa!” Cố Hàm Ninh mỉm đánh một hàng chữ.
“ a đúng a! Mình còn mong đợi thế hơn so với đám cưới của Miêu Miêu!” Thịnh Mạn Mạn còn kèm thêm một mặt thật to ở cuối câu, cứ như là giờ phút cô cũng đang to khép miệng .
“Như , tháng mười gặp.” Bạch Vũ Hân an tĩnh đánh một hàng chữ, trong lòng dâng lên đậm nỗi chờ mong.