Lần , cô nghiêm nghiêm túc túc, học tập nghiêm chỉnh, mỗi ngày hướng về phía .
Chỉ mất qua, tiếc nuối qua, hoài niệm qua, mới , trường học, học, lên lớp, là chuyện bao nhiêu...
Cố Hàm Ninh thấy sách Thôi Hà Miêu, mầy mắt chuyển về phía lưng Thôi Hà Miêu.
"Miêu Miêu, bỏ ba lô xuống."
Thôi Hà Miêu đeo ba lô thật lớn, bên trong trống rỗng, liền dung lượng cũng ít.
"Ừ nhỉ, thể bỏ sách trong ba lô nha."
Thôi Hà Miêu vội vàng bỏ sách cầm trong tay xuống mặt đất, mở ba lô , bỏ từng quyển sách , vặn nhét đủ.
Thôi Hà Miêu đang đeo ba lô lên lưng một nữa, Cố Hàm Ninh nắm tay của cô, yếu ớt về phía Triệu Thừa Dư.
"Bạn học Triệu, là bạn giúp mang cái về phòng ngủ ?"
Dưới ánh mặt trời, nụ tươi của Cố Hàm Ninh giống như mang theo một quầng sáng rực rỡ, Triệu Thừa Dư tự chủ cũng theo, sức gật đầu.
"Được! Mình giúp mang về!"
Vừa , liền để sách trong tay xuống, đeo ba lô nặng trịch lên lưng, ôm lấy một chồng sách của Cố Hàm Ninh nữa.
"Thế ngượng đấy!" Thôi Hà Miêu vỗ vỗ ba lô lớn lưng Triệu Thừa Dư, "Vậy thì cám ơn."
Cố Hàm Ninh ôm lấy sách của Triệu Thừa Dư, đưa cho Thôi Hà Miêu một ít.
"Sách của , bọn cầm cho."
Phản ứng đầu tiên của Triệu Thừa Dư là tự cầm, nhưng cúi đầu sách tay, chỉ thể từ bỏ.
Thôi, dù sách của cũng nhiều, Cố Hàm Ninh cùng bạn cùng phòng của cô hai cầm, cũng sẽ quá nặng.
Triệu Thừa Dư đeo ba lô lớn, ôm một đống sách lớn, kỳ thật chút quá sức, nhưng mắt thoáng Cố Hàm Ninh thản nhiên ở bên cạnh, trong lòng lập tức sức lực tràn đầy, còn chút nào là quá sức?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-luon-o-ben-em/chuong-22.html.]
Cố Hàm Ninh cùng Thôi Hà Miêu tán gẫu, thỉnh thoảng Triệu Thừa Dư, bên cạnh tốp năm tốp ba qua, ít đều đang cầm sách. Lúc cô cũng chút hối hận, nên bắt nạt trai thành thật ngại ngùng , nhịn nhẹ giọng hỏi:
"Triệu Thừa Dư, mệt ? Nếu để cầm bớt một vài quyển?"
Triệu Thừa Dư vội vàng thẳng , mặt mang ý : "Không mệt! Có thêm một chồng nữa vẫn ."
Trong lòng Cố Hàm Ninh chút buồn , chút cảm động, một tia ấm áp chảy qua nơi đáy lòng.
Trước cô nhớ lắm, ngày kiếp , thể mang sách về phòng ngủ.
Hình như là học trưởng năm hai, năm ba hỏi khu hậu cần trường học mượn xe đẩy, giúp đỡ tân sinh viên năm thứ nhất đẩy sách mới về, phòng ngủ các cô cũng cùng từng nhóm từng nhóm chuyển sách lên phòng ngủ, , hình như mấy bạn học cùng bạn cùng phòng của Cao Thần cũng tới giúp đỡ.
Trong đó, hẳn cũng Triệu Thừa Dư ?
Chỉ là , lúc còn trẻ, thật sự cô cũng thích ngủ nướng, cho nên từng cùng Triệu Thừa Dư sáng sớm chủ nhật gặp ở nhà ăn.
Lúc , Cao Thần giúp cô mang vài cuốn sách cuối cùng về phòng ngủ, cô cũng từng cảm động...
Lúc còn trẻ, quá đơn thuần, bụng một chút, cũng sẽ phóng đại vô hạn.
Cho nên,Cao Thân ăn , tươi sáng lạn, tặng hoa ca hát cùng khiêu vũ, đó đương nhiên là hoàng tử tỏa sáng trong sân trường!
Cho nên, cô ngay từ đầu nhiệt tình của Cao Thần rung động, bỏ quên Triệu Thừa Dư so với Cao Thần trầm mặc ít , càng về , trong mắt cô trong lòng cô đều chỉ Cao Thần, nơi nào còn thấy Triệu Thừa Dư đang phía ...
Đây là cuộc đời, vốn là như , ưa thích hơn so với trầm tĩnh…
Chỉ chờ đến khi đầu nữa, lẽ mới thể phát hiện chuyện cùng bỏ quên mất...
Đến tầng ký túc xá, Cố Hàm Ninh để Thôi Hà Miêu lên tầng , cùng Triệu Thừa Dư chậm rãi lên.
Thôi Hà Miêu Triệu Thừa Dư một chút, đột nhiên nở nụ như hiểu ý.
"Mình ! Vậy thì quấy rầy hai vị!" Vừa liền xoay lên.
Cố Hàm Ninh thở dài một tiếng, cô cần cũng , giờ phút Triệu Thừa Dư nhất định lời của Thôi Hà Miêu cho mặt đỏ tía tai , cô đưa tay giữ chặt Thôi Hà Miêu.