Thứ bảy tuần thứ hai khi khai giảng là ngày trung thu năm nay , lễ hội trung thu còn bắt đầu kì nghỉ, cho nên thật chỉ là một ngày cuối tuần bình thường mà thôi.
Buổi sáng thứ sáu, Cố Hàm Ninh lật lịch hàng ngày, hai chữ ‘trung thu’ lịch thứ bảy ngày mai, im lặng lâu.
Đây là trung thu đầu tiên từ khi cô sống tới nay, ngày cả nhà đoàn tụ, nếu tính từ kiếp , lâu cô trải qua cùng với cha .
Nghĩ đến ngày mai, cha hai quanh bàn ăn, ăn bánh trung thu, lẽ sớm lên giường ngủ , khỏi chút chua xót trong lòng.
Đêm trung thu cô đơn tịch mịch như , kiếp , cha cũng trải qua mười năm.
Cố Hàm Ninh cẩn thận tính toán, tiết học buổi chiều ba giờ năm phút là kết thúc, cô lập tức chạy lên xe buýt, lẽ đến một giờ thể đến bến xe. Xe buýt chở hành khách hướng từ thành phố H đến thành phố N, đều quy luật chừng mười phút một xe. Hơn bốn giờ chiều liền thể lên , cho nên thể thuận lợi mua một, hai vé xe.
Quyết định xong, tâm trạng Cố Hàm Ninh mau chóng trở nên hơn, một chút thời gian, tính toán xem còn bao lâu nữa mới thể gặp cha .
Dường như tái sinh trở , cô nhớ nhà hơn đây nhiều!
Mất một , mới , thực tế cha quan trọng hơn nhiều so với cái gọi là tình yêu!
Thế giới , thể đối với bạn quan tâm mất, mãi mãi rời, hề che giấu tâm tư, chỉ cha !
Tiết cuối cùng buổi chiều là giờ giáo dục thể chất (thể dục) Cố Hàm Ninh và Thôi Hà Miêu, Thịnh Mạn Mạn chơi quần vợt, Bạc Vũ Hân chơi bóng rổ.
Thời điểm đăng kí, Thịnh Mạn Mạn và Thôi Hà Miêu một cứng một mềm khuyên bảo Bạch Vũ Hân đăng ký quần vợt giống các cô, Cố Hàm Ninh coi như thấy.
Tất nhiên cô cũng , Bạch Vũ Hân thể đổi sang quần vợt vì Cao Thần đăng kí chắc chắn là bóng rổ.
Mà đăng ký bóng rổ ngoài Cao Thần còn Triệu Thừa Dư……………
Cố Hàm Ninh khỏi nghĩ tới, kì thật Triệu Thừa Dư chơi bóng rổ cũng .
Trước thứ bảy, Bạch Vũ Hân lôi mấy cô gái cùng cổ vũ cho đội của Cao Thần. Cố Hàm Ninh cửa thấy bóng dáng của Triệu Thừa Dư.
Cô giật , đột nhiên phát hiện, bắt đầu từ khi nào, ánh mắt của đầu tiên là đặt Triệu Thừa Dư.
Ngày hôm đó, cô dường như luôn luôn thấy rằng mặc dù Triệu Thừa Dư vẫn chơi nghiêm túc trong sân nhưng ánh mắt luôn rơi về phía bọn cô.
Lần cuối cùng Triệu Thừa Dư sang phía cô, Cố Hàm Ninh với , đó liền thấy Triệu Thừa Dư ôm banh chạy (*) phạm luật …
[Ôm banh chạy: động tác phạm quy trong thi đấu bóng rổ]
Cố Hàm Ninh trong lòng trộm: quả nhiên là !
Cách tiết còn nửa giờ, Cố Hàm Ninh kìm nén liên tục giờ, Thôi Hà Miêu gần, nhỏ giọng : “nếu bọn yểm trợ cho , , chuồn~”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-luon-o-ben-em/chuong-32.html.]
Tại thời điểm , ba bọn họ mang theo cây vợt tenis, núp trong góc, thì thầm, giáo viên giáo dục thể chất ở một góc độ khác đang giảng dạy.
Cố Hàm Ninh cảm thấy thể .
Đợi đến khi Cố Hàm Ninh chuồn êm , chạy đến trạm xe bus, vỗ vỗ bộ n.g.ự.c đang nhảy loạn, nhịn .
Bao nhiêu năm trốn học, như thật giống như lúc an bình kẻ trộm đến, thực tế dễ nghiện.
Không , ! Cố Hàm Ninh nghiêm túc phê bình ở trong lòng.
Trừ lớp thể dục, còn thể như !
Buổi tối lúc Cố Hàm Ninh tới tiểu khu cũng là tám rưỡi tối.
Lúc cửa mở , Diêu Tuệ Nhã con gái như từ trời rơi xuống, trong lúc nhất thời giật sửng sốt, chỉ mỉm hô to.
“An Quốc! là Ninh Ninh trở về !”
Cố Hàm Ninh mặt cũng là nở nụ , khuôn mặt vui mừng của cha , chỉ cảm thấy trái tim thắt chua xót!
Đối với An Quốc cùng Diêu Tuệ Nhã mà , Cố Hàm Ninh từ lúc đời đến giờ là đầu tiên xa cha lâu như , đương nhiên việc nghỉ hè đến nhà bà ngoại là việc khác.
Diêu Tuệ Nhã từ khi xe rời khỏi đại học Z liền bắt đầu lo lắng, ăn cơm ngủ , chỉ lo Cố Hàm Ninh ở trường ăn no mặc ấm, cùng bạn học mới quen vui vẻ.
Thời gian hai ngày, Cố Hàm Ninh sung sướng hưởng thụ đãi ngộ cha chăm sóc tỉ mỉ, chiêu đãi cơm nước như đang ăn tết, trong lòng Cố Hàm Ninh một trận chua xót.
May mà trời cao cho cô một cơ hội sửa đổi.
Đợi đến chiều chủ nhật Cố Hàm Ninh về trường , Diêu Tuệ Nhã chuẩn một đống túi to túi nhỏ để Cố Hàm Ninh mang về trường học.
“Mẹ, cần mang theo nhiều như ”!
“Cái gì chứ, đều là cần thiết! Con , đây là thịt lợn con thích nhất, đây là bánh mật khô cho con, đây là cá hố rang, thể để mấy ngày, ăn với cơm…”
Cố Hàm Ninh ngay lập tức ngậm miệng.
Đợi đến khi Diêu Tuệ Nhã sửa sang xong, tùi lớn túi nhỏ chút lo lắng.
“Làm thế nào bây giờ? Ninh Ninh, nhiều thế con xách ?”
Cố Hàm Ninh vỗ ngực: “ yên tâm! Chờ một lát để ba đưa con lên tàu hỏa. Đến thành phố H, xuống tàu hỏa xe bus chỉ vài phút đó con để bạn cùng phòng cùng đến giúp. Tính chỉ xách đến năm phút.”
xe buýt trở trường học, Cố Hàm Ninh sầu não.