Triệu Thừa Dư giúp Cố An Quốc mang hành lý cồng kềnh lên đầu bậc thang tầng sáu, đó liền rời . Cố Hàm Ninh chằm chằm bóng lưng Triệu Thừa Dư, chút suy tư.
Kiếp , chỉ ba ở mộ cô nức nở.
Hai là cha của cô, một còn , là Triệu Thừa Dư…
Cao Thần cùng Bạch Vũ Hân cũng thương tâm, cũng rơi lệ, nhưng trong đó tới cùng mấy phần thật tâm, Cố Hàm Ninh rốt cuộc cũng lười đoán.
hình ảnh Triệu Thừa Dư thống khổ quỳ gối bia mộ của cô, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ.
Tiếng đau triệt nội tâm cho cô khó nhịn cũng cảm thấy chua xót, giống như mất tất cả hi vọng.
Cố Hàm Ninh thể sự hối hận thật sâu trong đó, bởi vì cô cũng vô cùng hối hận…
Cũng mặc kệ Triệu Thừa Dư hối hận, là thâm tình, đến nay vẫn khiến Cố Hàm Ninh nghi hoặc.
Mà kiếp , bí ẩn của Triệu Thừa Dư, cô sẽ cơ hội giải đáp ?
Cố Hàm Ninh theo ba đem hành lý đặt trong phòng ngủ, 617, biển phòng quen thuộc vô cùng, Cố Hàm Ninh khe khẽ mỉm , từ từ đẩy cửa phòng ngủ .
Bên trong mấy .
Cố Hàm Ninh từ từ qua.
Giường 1, là Miêu Miêu mập, ba hẳn về. Giường 2, Mạn Mạn đáng yêu, ba đang giúp chỉnh lý giường tủ cùng quần áo.
Cô là giường 3, giờ phút vẫn đang trống .
Giường 4, là Bạch Vũ Hân…
Cố Hàm Ninh xoay , thấy Bạch Vũ Hân đang ngọt ngào , nụ mặt cô nhạt dần, đáy lòng hiện lên sự đau đớn.
Cố Hàm Ninh siết chặt nắm tay, cưỡng ép chuyển tầm mắt qua, Thôi Hà Miêu cùng Thịnh Mạn Mạn, chào hỏi.
“Xin chào các bạn, là Cố Hàm Ninh giường 3.”
Giới thiệu tên họ lẫn xong, Cố Hàm Ninh mang ghế dựa ở một bên, Cố An Quốc leo lên bàn sách giường, treo màn cho Cố Hàm Ninh, Diêu Tuệ Nhã thì để từng bộ quần áo của Cố Hàm Ninh trong ngăn tủ.
Bạch Vũ Hân mở to mắt, đơn thuần ngọt ngào, gương mặt thích thú: “Bạn ở thành phố N ? Mình cũng đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-luon-o-ben-em/chuong-9.html.]
Cố Hàm Ninh mỉm khe khẽ, Bạch Vũ Hân vui vẻ thiện, rõ cô là từ trong cuộc đối thoại giữa và ba mà .
Kiếp , cũng là như . . .
Cũng bởi vì đều đến từ một thành phố, hai bọn họ là đồng hương, từ lúc mới bắt đầu là bạn , cùng học, cùng ăn cơm, cùng về nhà, cùng trở về trường. Từng một thời gian, trong lòng cô, Bạch Vũ Hân, khác gì ba , là nhất…
Trong lòng Cố Hàm Ninh chút hốt hoảng, nhất thời giống như phân rõ kiếp kiếp , rốt cuộc cô đang tồn tại ở nơi nào.
“Ninh Ninh, quần áo mùa đông, để ở hộc tủ quần áo cùng đó.” Diêu Tuệ Nhã vỗ vai Cố Hàm Ninh .
Cố Hàm Ninh vội vàng tỉnh , Diêu Tuệ Nhã rõ các đồ vật để ở chỗ nào.
Ba nhà Cố Hàm Ninh thoáng sửa sang , xuống tầng ăn cơm trưa , đó mới lên phòng dọn dẹp nữa.
Diêu Tuệ Nhã cái yên tâm, cái cũng yên tâm, mò mẫm đến bốn giờ chiều, mới Cố An Quốc khuyên ngăn.
Cố Hàm Ninh đưa ba đến cạnh ô tô, lôi kéo tay , dài dòng mãi những điều lo lắng, đến trong lòng ấm áp.
Bây giờ, cô mới phát hiện , lải nhải, cũng thật ấm áp…
Vẫn là Cố An Quốc nổi nữa, lôi kéo Diêu Tuệ Nhã lên xe, đóng cửa xe, Diêu Tuệ Nhã còn hạ cửa kính xe xuống, dặn bảo tử tế.
“Ninh Ninh ơi, nhớ buổi tối đừng ngủ quá muộn, dày con , thịt cá hải sản gì gì đấy tươi cũng đừng ăn, một trong trường học ăn đau bụng thì bây giờ…”
“Được !” Cố An Quốc dở dở vợ dặn dò ngừng, “Em cũng đừng quan tâm quá, Ninh Ninh lớn như . Ninh Ninh , con học ở trong trường học nhớ tự chăm sóc thật , đủ tiền tiêu liền gọi điện thoại về nhà, ba sẽ gửi cho con.”
Cố Hàm Ninh chỉ gật đầu , cho đến khi xe lái thật xa, mới chậm rãi thả tay xuống.
Đại học. . . Lại bắt đầu . . .
Cố Hàm Ninh bốn phía vườn trường chút quen thuộc mang theo chút xa lạ, khe khẽ mỉm .
Thật . . .
Trở phòng ngủ, Thôi Hà Miêu cùng Thịnh Mạn Mạn đều ở đây, Bạch Vũ Hân thấy tiếng mở cửa, đầu thấy Cố Hàm Ninh, liền nở một nụ thật tươi.
“Ninh Ninh. Ba về ?”
Vừa lúc giới thiệu tên của , bởi vì Diêu Tuệ Nhã gọi Cố Hàm Ninh là “Ninh Ninh”, Thôi Hà Miêu liền hỏi nhũ danh từng , các cô sẽ sống chung một phòng bốn năm, bằng thiết chút, kêu nhũ danh của .