Thừa Dư nặng nề thở hổn hển, đôi tay đỡ ở eo Cố Hàm Ninh, thể kiên nhẫn mà động đậy, đang do dự, Cố Hàm Ninh mím môi , nâng lên thể, nặng nề xuống!
Triệu Thừa Dư ngửa đầu, đè nén một tiếng □.
Thừa dịp Triệu Thừa Dư thất thần, Cố Hàm Ninh híp híp mắt, ý sâu hơn, động tác nhanh chóng rời khỏi , bước mấy bước thật xa.
Triệu Thừa Dư sửng sốt, trong lòng bốc cháy hừng hực, trong chốc lát cách nào giải quyết, nhíu mày, sấp xuống đưa tay liền kéo một chân của Cố Hàm Ninh, nhẹ nhàng kéo cô xuống , nặng nề đè lên, cọ cọ, một cái tay cũng ngừng, nhẹ sờ eo cô.
“Ha ha, , ngứa, thật là nhột! Mình, dám! Triệu đại ca, Thừa Dư! Mình, thật dám! Mau buông tay!”
Nhược điểm trời sinh lớn nhất của Cố Hàm Ninh, sợ ngứa!
Nếu như Triệu Thừa Dư ngoan ngoãn để tay một chỗ nhúc nhích, còn , thể nhịn, chỉ cần nhẹ nhàng áp xuống di chuyển, cô liền ngứa chịu nổi.
Cái nhược điểm , Triệu Thừa Dư dĩ nhiên là , nhưng bình thường nỡ lợi dụng, hôm nay là thật lòng chịu nổi, quyết định nhất là cho cô một bài học !
“Thưa ngài, bên mời!”
Cách cách cửa di động mỏng, bên ngoài truyền đến tiếng giày cao gót gõ xuống sàn nhà bằng gỗ, kèm theo tiếng cung kính lễ phép của phục vụ, hai đang ầm ĩ giường nhỏ đồng thời sững sờ, đáy lòng Triệu Thừa Dư nhảy dựng, vội vàng thu tay , khởi động thẳng , cúi đầu, liền thấy Cố Hàm Ninh ngửa, mím môi , mi mắt cong cong, híp mắt .
Đáy lòng Triệu Thừa Dư là nhảy dựng, đầu, hít thở sâu mấy , lúc mới duỗi tay đến mặt Cố Hàm Ninh.
“Đứng lên ngoan ngoãn ăn cơm!”
Cố Hàm Ninh thấy ầm ĩ đủ , đưa tay để trong lòng bàn tay của Triệu Thừa Dư, theo lực của , thẳng, híp mắt dời đến phía đối diện .
“Mau ăn mau ăn! Món ăn đều sắp lạnh!”
Triệu Thừa Dư gò má nõn nà nhuộm màu đỏ ửng của Cố Hàm Ninh, tròng mắt, đáy lòng thở dài, nỗ lực bình xúc động tràn lòng!
“Vốn chính là món ăn lạnh, đương nhiên lạnh!”
“Cái ăn ngon!” Cố Hàm Ninh gắp một miếng sushi cá hồi, thò đưa đến bờ môi Triệu Thừa Dư, yếu ớt lấy lòng , “nào, há mồm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-luon-o-ben-em/chuong-92.html.]
Triệu Thừa Dư cau mày, mấp máy môi, mới hé miệng.
Cố Hàm Ninh đút cho vài miếng, thấy thở của định , lúc mới thẳng , nhét thức ăn bụng .
“Mau ăn nha! Người lớn như thế , chẳng lẽ bữa còn trông bón cho ăn no a?”
Triệu Thừa Dư lườm cô một cái, lắc lắc đầu, bất đắc dĩ một nữa cầm đũa.
“Thừa Dư a, hai cháu đường cẩn thận nha, cô chuẩn một ít thức ăn, để ở trong túi của Ninh Ninh.” Diêu Tuệ Nhã híp mắt Triệu Thừa Dư, hoà nhã dễ gần.
“Cô yên tâm. Cháu sẽ chăm sóc cho Hàm Ninh.” Triệu Thừa Dư gật đầu, lỗ tai tỏa sáng, đón nhận ánh mắt quá nóng rực của Diêu Tuệ Nhã, đáy lòng lúng túng.
“Khụ, Ninh Ninh a, đường cẩn thận ví tiền và điện thoại di động. Tới trường học nhớ gọi điện thoại về nhà.” Cố An quốc ho nhẹ một tiếng, Cố Hàm Ninh, thoáng chút nghiêm túc.
Cố Hàm Ninh trong lòng trộm, mặt lộ nụ điều, liên tục gật đầu.
“Vâng, ba yên tâm . Con đến liền điện thoại cho ba. Ba về thôi, đường lái xe cẩn thận!”
“Ừ.” Cố An quốc cau mày, lúc ánh mắt xẹt qua Triệu Thừa Dư thì dừng một chút, đó gật gật đầu khó thể nhận .
Tiễn ba , Cố Hàm Ninh đầu, liếc Triệu Thừa Dư một cái.
“Cậu xem, đối xử thật với a! Vừa hỏi thăm hết sức ân cần, còn hơn so với con đẻ!”
“Cô, hình như, so với , nhiệt tình hơn chút. . . Còn chú thì. . .”
Triệu Thừa Dư đắn đo nên miêu tả thế nào, lau mồ hôi trán, kẹp giữa hai tầm mắt lửa và băng, khiến trong lòng ứa mồ hôi.
“Mẹ là, vợ con rể càng càng vui vẻ. Mà ba a, con gái nuôi gần hai mươi năm, lợi cho thằng nhóc , đương nhiên là thâm cừu đại hận!”
Cố Hàm Ninh giải thích cho .
“Thật? ! Cậu, với cô chú ?” Triệu Thừa Dư tràn đầy ngạc nhiên và vui mừng Cố Hàm Ninh, tim đập rộn lên.
Nếu như là như , đến kỳ nghỉ , cũng cần giấu giấu diếm diếm, hẹn ngoài cứ trực tiếp thăm gia đình họ Cố, cũng vấn đề gì !