Vội vàng ăn cơm tối ở căn tin, Thịnh Mạn Mạn gọi điện thoại cho Thôi Hà Miêu, xác định cô nàng còn trở về phòng ngủ, hai đặc biệt trở về phòng ngủ quần áo, nhỡ mà Thôi Hà Miêu tinh mắt, nhận quần áo sáng nay hai mặc.
Bên cạnh nhà năm, nhà sáu vài cửa hàng, tiệm trái cây, tiệm tạp hóa, cửa hàng sách, quán in ấn, quầy bán quà vặt, tiệm kính mắt.
Bởi vì chắc lúc nào thì Thôi Hà Miêu mới trở về, sợ gọi điện thoại hỏi thăm sẽ đánh rắn động cỏ, hai nhàm chán, liền lang thang từng gian, thỉnh thoảng cảnh giác ngó bốn phía, mở mắt càn quét.
Cho đến khi một bóng dáng quen thuộc đầy đặn rơi tầm mắt, Cố Hàm Ninh cùng Thịnh Mạn Mạn liếc , hắc hắc, dán cửa sổ thủy tinh quầy bán quà vặt, mở to mắt, nghiêm túc !
Bóng dáng Thôi Hà Miêu từ trong đường nhỏ tối từ từ hiện rõ , đèn đường, tuy rằng đủ sáng, nhưng cũng thể cho Cố Hàm Ninh và Thịnh Mạn Mạn thấy mặt thôi Hà Miêu là nụ dịu dàng ngượng ngùng, cùng với mặt nam sinh chiều cao trung bình ở bên cạnh!
“Mạnh Khởi đức!”
Cố Hàm Ninh cùng Thịnh Mạn Mạn đồng thời kêu lên tiếng, liếc mắt , đồng thời đầu phía ngoài cửa sổ.
Dưới lầu phòng ngủ, cạnh đèn đường, mặt Mạnh Khởi Đức mang theo nụ chân thật, lôi kéo tay Thôi Hà Miêu, lắc, cũng gì đó, khiến cho Thôi Hà Miêu ngượng ngùng liếc một cái, khiến cho Cố Hàm Ninh cùng Thịnh Mạn Mạn lập tức rùng một cái!
Trời ạ, khi nào thì, Thôi Hà Miêu mà cũng để tỏ ngượng ngùng như thế!
Nói thật, hai đều ở trong phòng ngủ thường thấy Thôi Hà Miêu tươi sảng khoái, hiện tại thấy như , đều là hoài nghi nhận lầm ?!
Thì , con gái thật sự muôn vàn bộ mặt, đối mặt với nhiều , thể đổi vô mặt!
Cố Hàm Ninh cùng Thịnh Mạn Mạn thấy sợ hãi than ngừng, nhất thời nỡ ngoài quấy rầy hai tình nồng mật ý, nhưng mặt hai dường như dính cửa sổ thủy tinh, mắt mở thật to, sợ bỏ sót một tình tiết!
Đợi khi hai bên ngoài chán chê mười mấy phút đồng hồ mới lưu luyến rời chia tay lên lầu, lúc Cố Hàm Ninh và Thịnh Mạn Mạn mới thu hồi tầm mắt, trong lòng đồng thời cùng than một tiếng:
“Hai rốt cuộc là thông đồng với từ lúc nào?”
Mang theo nghi vấn , hai dùng sức cắn Oden tay, bước nhanh lên lầu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-luon-o-ben-em/chuong-96.html.]
Trở về phòng ngủ, khổ hình bức cung! ! !
Mở cửa phòng ngủ , Thịnh Mạn Mạn ấp ủ, chờ một lát nên một câu “Thẳng thắn khoan hồng, kháng cự nghiêm trị” , tới cùng nên cưỡng bức là dụ dỗ?
Không đợi cô suy nghĩ kỹ càng, mới bước trong phòng ngủ, liền thấy Bạch Vũ Hân khó trở về phòng ngủ sớm như , với các cô: “Các trở về thật đúng lúc, Miêu Miêu mời chúng ăn cơm đấy!”
“Ăn cơm? Được thôi! Mà, ai lòng hào phóng thiện lương như đây?”
Cố Hàm Ninh ở phía , dài, gò má ửng hồng của Thôi Hà Miêu, chỉ một câu!
Chúng tới muộn !
“Cái đó, Mạnh Khởi Đức bảo ngày mai mời ăn cơm! Mạn Mạn, là buổi trưa là buổi tối?”
“Buổi trưa! Buổi sáng ngày mai sẽ ăn…” Thịnh Mạn Mạn xoa xoa bụng, ha ha một nửa, “Mạnh Khởi Đức ? Hiện tại vì mời chúng ăn cơm đây?!”
“Cái đó, và đang hẹn hò. Lần Triệu Thừa Dư mời chúng ăn cơm , lúc , về đều xử lý theo thường lệ, cho nên, , mời các một bữa cơm!”
Thôi Hà Miêu xong vẻ mặt hổ, cúi đầu , thấy vẻ mặt thất vọng của Thịnh Mạn Mạn!
Kế hoạch nguyên bản của Thịnh Mạn Mạn là: tối nay bức cung, khiến Thôi Hà Miêu ngoan ngoãn nhận tội, bởi vì hai bọn họ việc hợp tiêu chuẩn, cho nên, mời một bữa, an ủi linh hồn nhỏ bé thương của cô. Về , bọn họ chính thức công bố tin vui, mời một bữa!
Như thì thêm một bữa , nhưng Thôi Hà Miêu sớm tuyên bố, rối loạn kế hoạch vốn của cô!
Hai bữa cơm của cô a, giờ rút chỉ còn một bữa thôi!
Ánh mắt Thịnh Mạn Mạn ai oán Cố Hàm Ninh, hai liếc , đồng thời tiếc hoạt động tối nay cứ như mà kết thúc trong u ám!
Cố Hàm Ninh vỗ vỗ vai Thịnh Mạn Mạn, thở dài, dùng ánh mắt: bạn học Mạn Mạn, xin nén bi thương !