Lục Sanh dùng lửa tan tơ nhện Hàn Nhị, gọi Tiêu Ngọc tạo dòng nước nhỏ cho cô rửa mặt.
“Đỡ hơn ?”
Uống hai chai nước, Lục Sanh ném cho Hàn Nhị hai túi khô bò.
Hàn Nhị ba ngày ăn cơm, đói đến mắt thâm quầng, cầm lấy túi dùng răng cố sức xé mở bao bì.
tơ nhện tê liệt quá lâu, cô c.ắ.n nửa ngày chỉ một hàng dấu răng.
Trương Hiểu Quyên đành lòng, giúp cô xé mở túi.
“Cảm ơn…”
Hàn Nhị nhét đầy miệng khô bò, ngậm ngùi nhả hai tiếng rõ ràng.
“Trời sắp tối , chúng về xe nhà .”
Hứa Diệc dẫn đầu dậy.
Hướng bọn họ chạy khỏi rừng rậm và hướng bọn họ dừng xe một cách, ít nhất còn bộ nửa tiếng mới về đến xe.
“ nổi nữa… Các thể lái xe về đón …”
“ thể trả thêm tiền!”
Mấy thu dọn đèn sương mù và các trang khác, Hàn Nhị đất chịu dậy.
Lục Sanh đầu, mặt biểu cảm quét mắt cô một cái, “Hàn tiểu thư, chúng là đội chiến đấu, tài xế hầu của cô.”
“Cô rõ trời tối nguy hiểm thế nào, cô tự ở đây nếu nhện kéo nữa, chúng sẽ cứu cô thứ hai.”
“ theo các là , hung dữ .”
Tuyền Lê
Hàn Nhị Lục Sanh đến đỏ bừng cả mặt, miễn cưỡng dậy, khập khiễng theo đội ngũ.
Trời tối đường càng khó .
Gió lạnh cứng như dao, hai bước ngược gió thổi đến thấu xương.
Hàn Nhị đến đông cứng cả mặt, đoạn đường ngắn ngủi ngã hai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-ta-sinh-ton-vat-vatoi-mo-hack-gap-dau-quet-do/chuong-113.html.]
“Thôi , lên đây , cõng cô.”
Trương Hiểu Quyên thấy cô đáng thương, thở dài xổm xuống.
Hàn Nhị ngượng ngùng một lúc, cuối cùng vẫn cẩn thận trèo lên lưng Trương Hiểu Quyên.
“Em gái, bàn chuyện nhé.” Đi vài bước, Trương Hiểu Quyên bất đắc dĩ , “Chúng nữa ? Nước mắt của em nhỏ cổ , vết thương đau nhói.”
“Nếu em thật sự gì , trong túi hạt dưa, em ăn chút .”
Hàn Nhị rốt cuộc phá lệ , đợi khi theo kịp Lục Sanh và , còn thuận tiện xin Lục Sanh.
Tìm xe nhà, lái xe về căn cứ Vân Sơn.
Lục Sanh chuẩn đưa Hàn Nhị về giao nhiệm vụ, lúc xuống xe Hàn Nhị chặn .
“Các thể thu nhận ở một đêm ?” Hàn Nhị cẩn thận thương lượng với Lục Sanh, “ tắm rửa quần áo mới về.”
Tôn Điềm Điềm mặt đầy kinh ngạc, “Cô về nhà gặp nhà ?”
“ về trong bộ dạng t.h.ả.m hại như , chắc chắn sẽ Hạ Nhiên cái con khốn nhạo.” Khuôn mặt Hàn Nhị tức giận phồng lên, sờ soạng khắp , cuối cùng móc một thẻ căn cứ màu đen, “Làm ơn , thu nhận ăn một bữa cơm tắm một cái, thẻ chắc còn năm ngàn điểm, đều cho các ?”
“Cô miệng độc c.h.ế.t , cô bắt gặp một , cả căn cứ sẽ nhạo ba năm.”
Hàn Nhị đôi mắt to chớp chớp, đáng thương nũng với Lục Sanh, “ cũng gánh nặng thần tượng mà, cầu xin cô.”
Căn cứ Vân Sơn khắp nơi đều là tay chân của Hạ Nhiên, cô xuống xe mất mặt.
“Một bữa tối, tám giờ rời .”
Hệ thống giao nhiệm vụ của Công Hội treo thưởng đóng cửa lúc 10 giờ tối, ăn xong bữa tối lúc đưa giao nhiệm vụ.
Lục Sanh nhận lấy thẻ căn cứ của Hàn Nhị, gọi Hứa Diệc trực tiếp lái xe về biệt thự B5.
5000 điểm tương đương 500 viên tinh hạch, lấy thì phí. Vừa lúc tiện thể kiếm phí thủ tục.
Dù cũng chỉ là thêm một đôi đũa.
Trải qua một ngày mệt mỏi, đều đông cứng, tay chân tứ chi đều lạnh buốt gần như mất cảm giác.
Lục Sanh một nồi canh thịt bò cay nóng hổi, kèm theo cơm đậy mực ngon lành.