“Khụ khụ, các đói ? mang chút đồ đến chúng cùng ăn lẩu .”
Lý Đông Nhiên ho vài tiếng, nụ phần thiện lúc trông hết sức kỳ dị.
“Ban đêm quá lạnh, nhiên liệu ở đây nhiều, chúng tụ giữ ấm còn tiết kiệm chút tài nguyên.”
Nói mỉm đưa tay về phía Hàn Nhị, “Vừa ncoo chữ ký , tìm cuốn sổ ký cho cô một tờ, cô đến lấy .”
Một luồng sáng lạnh chợt lóe.
Đường Hoành Đao trong tay Lục Sanh c.h.é.m mạnh về phía cánh tay Lý Đông Nhiên đang chìa .
Lý Đông Nhiên lộ vẻ kinh ngạc, vội vàng thu hồi cánh tay, tốc độ nhanh đến mức khó rõ.
“Anh còn định giả vờ đến khi nào?”
Lục Sanh siết chặt Đường Đao, từ từ tiến gần Lý Đông Nhiên, “Anh ký sinh ?”
Nhiệt độ cơ thể cực thấp, mùi tanh nhàn nhạt và chất nhờn, cùng với thịt cá tươi sống trong tủ lạnh vẫn nguyên vẹn…
Tuyền Lê
Những trợ lý mất tích…
Chuỗi manh mối liên kết , một ý nghĩ táo bạo chợt lóe lên trong đầu Lục Sanh.
Tập tính quá giống rắn, mà rắn chỉ ăn sinh vật sống…
“A…” Lý Đông Nhiên thở dài một cách phiền muộn, một lúc lâu mới ngượng ngùng : “Sau khi tận thế bùng phát, ai cũng dị năng, thấy các ngươi giống bình thường, nên cần hiểu cho .”
Hàn Nhị mím môi bối rối, cẩn thận thương lượng với Lục Sanh, “Trông giống dối.”
Lục Sanh: “…”
Cô sắp nứt .
Con gái mười bảy mười tám tuổi thật dễ lừa, kẻ nào trực tiếp cho bạn hại chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-ta-sinh-ton-vat-vatoi-mo-hack-gap-dau-quet-do/chuong-126.html.]
Giống như bán trái cây cũng cho bạn quả ngọt !
Tuy Lý Đông Nhiên là bình hoa di động, nhưng cũng là diễn viên mà! Lừa một cô bé như cô còn dễ như bỡn !
“ định đợi quen các hơn một chút sẽ thật. Sau khi tận thế bùng phát, đột nhiên phát hiện lưỡi của bắt đầu trở nên mảnh và chẻ đôi.”
“Hơn nữa, khó nuốt loại rau và thịt chín, chỉ thể cảm thấy hứng thú với sinh vật sống. thử ăn chuột, thậm chí cả côn trùng, nhưng bụng như một cái hố đáy, bao giờ no.”
Lý Đông Nhiên vẻ mặt chân thành, một câu khiến cạn lời: “Một trưởng thành đủ để duy trì nửa tháng hoạt động của , nên các cần quá lo lắng. mới ăn thứ gì đó vài ngày , tạm thời các vẫn an .”
“Dù cũng thể tự rời khỏi đây, nghĩ các thể đưa cùng.”
Lời dứt, tại hiện trường đều hóa đá.
Đây là phát ngôn quỷ súc gì .
Biết , còn mang ? Nằm mơ cũng dám .
Nhìn vẻ mặt cạn lời của mấy , Lý Đông Nhiên khổ đầy ngượng ngùng: “Thật hề ăn sống, dù cũng là thần tượng, chút gánh nặng hình tượng .”
“ thật sự đói, uống nước bao giờ đủ no, nếu vài ngày mấy học sinh đến tránh nạn ở đây, đói đến mức nổi .”
Trương Hiểu Quyên tức giận nhặt chiếc ghế ném tới, “Mẹ kiếp, đồ súc sinh!”
“Mang , đường đói thì ?” Tôn Điềm Điềm ngượng ngùng hỏi.
Lý Đông Nhiên mỉm nhạt, “ sẽ để ý đến các đông như , chỉ cần rời khỏi đây đến nơi sống là . Dù bây giờ thời thế loạn lạc như , chỉ cần các , ai .”
Hắn tránh chiếc ghế ném tới, cầu xin: “Cô bé là fan của ? Giúp vài lời ?”
“Chỉ cần giúp , sẽ mãi mãi ghi nhớ cô, đây chẳng là một loại ân tứ đối với fan ?”
Hàn Nhị: “…”
Cô là fan, nhưng cô thiểu năng…
“Chỉ cần đưa về, thể cho các nhiều tiền, là ngôi lớn, sẽ lừa các .” Lý Đông Nhiên nước mắt tuôn rơi.