“Con heo gì? Cô đang gì hiểu.” Cô gái theo bản năng tránh ánh mắt, hai tay khoanh , tỏ vẻ chịu thừa nhận.
Chị Bảo và những khác lúc cũng tới, thấy cô gái thì cau mày.
Tuyền Lê
“Tô Khả, trả đồ cho , các cô là khách của và Lâm Tiểu Bảo.” Chị Mai lên định giật lấy túi của cô gái để kiểm tra.
“Mã Đông Mai! Cô dựa mà động đồ của ! Cẩn thận cho trai !”
Cô gái ngẩng cổ lên, giật túi, tỏ thái độ sợ c.h.ế.t.
Trong lúc hai giằng co, khóa túi da cừu của cô gái đột nhiên mở , một chiếc mũi heo tròn trịa nhô từ khe hở của nắp túi.
“Ồ ồ!”
Con heo nhỏ kêu khịt khịt hai tiếng.
“Còn là ăn trộm! Con heo nhỏ ở ngay trong túi của cô kìa!”
Hàn Nhị chỉ đầu heo đang thò khỏi túi lớn tiếng .
Cô đưa tay định giật Tiểu Phun, một luồng gió sắc bén đột nhiên từ xa lao tới.
Lục Sanh sắc mặt biến đổi, Đường Đao rút c.h.é.m đứt luồng gió, dư âm b.ắ.n hai bên lập tức để một vết lõm sâu tường hai bên.
“Anh ơi! Họ bắt nạt em!”
Tô Khả đầu thấy tới, ủy khuất nhào lòng đàn ông cao lớn dẫn đầu.
Người đàn ông 25 26 tuổi, áo sơ mi hoa phối với vest thường ngày, một đôi mắt đào hoa yên phận đ.á.n.h giá Lục Sanh và .
“Tô Chính, thể quản em gái một chút , ngày nào cũng ăn trộm đồ khắp nơi! Bây giờ còn ăn trộm đến bạn bè của !”
Chị Mai bực bội mắng một câu, chỉ Tô Chính hét lên: “Mau trả con heo cho , chúng còn việc quan trọng.”
“Mã Đông Mai, cô ăn cho sạch sẽ! Cô thấy ăn trộm đồ bằng mắt nào!”
Có chống lưng, Tô Khả cũng cứng rắn hơn, “Con heo ghi tên ? Dựa mà là của cô ?”
“Thôi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-ta-sinh-ton-vat-vatoi-mo-hack-gap-dau-quet-do/chuong-194.html.]
Tô Chính lười biếng xoa đầu Tô Khả, lấy một nắm tinh hạch từ trong túi.
Người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh lập tức triệu hồi một luồng gió xoáy nhẹ nhàng, kéo theo tinh hạch đưa đến mặt Lục Sanh.
“Chẳng qua chỉ là một con heo thôi mà.” Tô Chính tùy tiện nghiêng đầu đ.á.n.h giá Lục Sanh, “Những thứ đủ để cô xây một trại chăn nuôi .”
“Em gái còn nhỏ, cô nhường nhịn nó một chút, con heo coi như mua của cô.”
Tôn Điềm Điềm tức giận thôi, “Còn nhỏ thì ? Còn nhỏ thì thể ăn trộm đồ ?”
“Đã cho tiền còn gì nữa?” Tô Khả phục ưỡn cằm lên, “Đừng voi đòi tiên, nếu còn phiền nữa thì đuổi hết các ngoài!”
Lời cô còn dứt, chỉ cảm thấy cổ họng căng chặt, một cơn đau nhói truyền đến từ xương quai xanh.
Một con mãng điện cỡ cổ tay khóa chặt lấy cổ cô , đầu của con mãng điện nắm trong tay cô gái với vẻ mặt lạnh lùng xa.
“Chín năm giáo d.ụ.c bắt buộc dạy cho cô, hôm nay sẽ tốn công dạy cho cô một bài học.”
Lục Sanh siết chặt ngón tay, con mãng điện tay siết nữa.
“Khụ khụ……”
Tô Khả chỉ cảm thấy cổ sắp bóp đứt, ngay cả thanh quản và xương quai xanh cũng ép thành một khối.
“Anh ơi……”
Cô cố sức kéo con mãng điện cổ, cả khuôn mặt đỏ bừng, nước mắt và nước bọt kiểm soát chảy từ khóe mắt, khóe môi.
“Thượng bất chính, hạ tắc loạn, nhà các môn phong chính, sẽ giúp các sửa cho .”
Lục Sanh vẻ mặt đạm mạc, cổ tay động.
Tô Khả sức mạnh khủng khiếp của con mãng điện kéo lê mặt đất, trực tiếp lăn ba vòng.
Túi da cừu của cô trong lúc lăn lộn lật úp đất, Tiểu Phun lập tức chui khỏi túi, chạy về bên chân Lục Sanh khịt khịt.
“Tiểu Khả!”
Tô Chính sắc mặt căng thẳng, cúi xuống ôm Tô Khả dậy, một bức tường băng chặn đường.