“Đến đây, chỉ cho em.”
Anh vươn tay lấy vở bài tập trong tay cô, nhưng để đụng đến, Hà An Nhiên lấy tay che , ngây ngẩn cả .
“Không cần.” Giọng cô lạnh lẽo cứng nhắc.
“Duyên Xuyên.”
Giọng của Hà Tụng Nghị truyền đến từ phía , cơ thể Hà An Nhiên cứng đờ nhưng vẫn đầu .
“Sao thế?” Anh bình thản trả lời.
Trên mặt Hà Tụng Nghị mang theo nụ mỉm: “Không lát nữa chúng còn cảnh diễn phối hợp , cảm thấy lắm, chúng thể diễn thử ?”
Chu Duyên Xuyên chuyện, chỉ Hà An Nhiên, nhưng Hà An Nhiên đang vùi đầu vẽ vẽ giấy nháp, cứ như là thấy hai họ gì .
“Ừ.” Cuối cùng vẫn gật đầu.
“An Nhiên, một lát.” Nói xong, dậy, bỏ giấy ướt tay lên bàn, đó qua phía Hà Tụng Nghị.
Hà Tụng Nghị chú ý đến động tác của , mặt bàn là một tờ giấy ướt dùng, gương mặt cô lập tức tối .
...
Buổi tối lúc ăn cơm, Hà An Nhiên cũng hề chuyện với Chu Duyên Xuyên. Vài Chu Duyên Xuyên về phía cô, cô đều coi như thấy, hiểu rốt cuộc là cô , rõ ràng lúc sáng cô đến, và cô vẫn còn .
Ăn cơm tối xong, Chu Duyên Xuyên cũng thời gian nghỉ ngơi, vội vàng diễn cảnh đêm. Người sáng suốt đều thấy hai họ gì đó kì lạ, ví dụ như Tề Nghiễm Ninh.
Anh hiếm khi buông điện thoại trong tay, hỏi Hà An Nhiên: “Hai cãi ?”
Hà An Nhiên bình thản : “Anh cảm thấy loại như sẽ cãi ?”
Tề Nghiễm Ninh trả lời trong chốc lát, bởi vì Hà An Nhiên đúng. Với tính cách của Chu Duyên Xuyên, ai dám ầm ĩ với , mà khác ầm ĩ, cũng đáp . Hơn nữa em gái An Nhiên cũng loại sẽ cãi , một tính tình lạnh, một tính tình nhạt, đúng là thể hiểu , hai loại tính tình như thì thể ầm ĩ.
“Vậy hai , cứ thấy là lạ.”
“Anh nghĩ nhiều .” Hà An Nhiên dùng bút chì màu hồng nhạt phác hoạ đường cong của hoa lan.
“Em chút , thật sự chuyện gì ?” Tề Nghiễm Ninh ghé sát cô.
Hà An Nhiên chuyện, chỉ ngẩng đầu .
Tề Nghiễm Ninh đành nhấc tay đầu hàng: “Được , xem như hỏi gì.”
Hà An Nhiên tiếp tục cúi đầu tô màu.
Tề Nghiễm Ninh hoa lan mà cô vẽ, thể tài vẽ của em gái An Nhiên nhà đạt đến trạng thái xuất thần nhập hóa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-18.html.]
“Em gái An Nhiên, vì em thích hoa lan như ?” Đây là vấn đề Tề Nghiễm Ninh vẫn luôn hiểu. Hoa lan mà thôi, thích thì thích, nhưng cũng đến mức mỗi ngày đều vẽ chứ.
Bút vẽ của Hà An Nhiên dừng : “Thích còn cần lý do ?”
Cô thích hoa lan vì lý do gì.
Cô thích Chu Duyên Xuyên cũng vì lý do gì.
Tề Nghiễm Ninh vặn cuốn kịch bản.
“Thích còn cần lý do ?” Anh nhẹ nhàng lặp lời của cô, cảm thấy dường như ẩn ý gì đó.
...
Hôm nay cảnh diễn đêm của Chu Duyên Xuyên kết thúc sớm, cho nên mang Hà An Nhiên về . Đêm hè gió thổi mát lạnh, xua tan cái oi bức của ban ngày, đường cái chỉ tốp năm tốp ba đường.
Bởi vì chuyện hôm nay cho nên cô nắm áo sơ mi của , mà đổi tay cầm ghế phía . Gió đêm thổi qua, trong hô hấp của cô là mùi bồ kết nhàn nhạt .
Chu Duyên Xuyên im lặng đạp xe, sớm nhận thấy Hà An Nhiên gì đó kì lạ, như là cố tình giận dỗi với . Chiếc xe đạp đang chạy vững đột nhiên “kẽo kẹt” một tiếng dừng , Hà An Nhiên theo quán tính nhào đến phía , mũi đụng lưng , một sự đau đớn thể giải thích lan tràn trong lòng cô, hốc mắt cô đầy nước mắt.
Cô còn kịp oán giận thì phía bất ngờ đầu, đập mắt cô là đôi mắt dịu dàng thâm thúy của .
“Rốt cuộc là hôm nay em ?” Anh chống chân mặt đất, đầu hỏi cô.
Hà An Nhiên ngờ Chu Duyên Xuyên sẽ hỏi trực tiếp như , trong chốc lát nên trả lời thế nào. Thích vốn dĩ là một bí mật, ghen càng là một bí mật.
Cô rũ mi mắt, dùng tay xoa mũi, ồm ồm : “Không cả.”
“Em xem là thằng ngốc ?” Anh mặn nhạt , nhưng sắc mặt rõ ràng trầm xuống.
Hà An Nhiên Chu Duyên Xuyên tức giận.
“… Chỉ… chỉ là đề toán … khó quá…” Nói xong, nửa ngày cô vẫn dám ngẩng đầu , cô quá sợ hãi!
Chu Duyên Xuyên lập tức bật , nắm tay lái hề hình tượng. Anh ít khi kiêng nể gì mặt như , Hà An Nhiên mà ngây ngẩn cả .
Chờ đủ mới vươn tay xoa đầu cô.
“Đi thôi, về nhà chỉ em.” Khóe môi ý , trong mắt mang theo sự cưng chiều nhàn nhạt.
“Vâng.” Hà An Nhiên gật đầu.
Anh dùng sức dẫm lên bàn đạp xe đạp, xe đạp liền lướt thật xa.
“Còn mau ôm chặt.” Giọng dịu dàng của vang lên.
Hà An Nhiên vươn tay nắm chặt một góc áo sơ mi của . Chu Duyên Xuyên bàn tay trắng trắng nhỏ nhỏ của cô đang nắm một góc áo sơ mi của . Nói thật, khi đó cũng hư hỏng, gì cả, chỉ yên lặng gia tăng tốc độ, hơn nữa còn chọn những con đường gập ghềnh bình thường để . Để ngã xuống, tuy rằng cảm thấy bất đắc dĩ nhưng cô vẫn ôm chặt eo .
Đôi khi, một việc đến tựa như thời tiết, ví dụ như cô rời xa , thể , cũng kịp để đề phòng.