Người Vợ Yếu Ớt Của Gã Đàn Ông Thô Kệch - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-12-01 13:58:26
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Tỉnh , đỡ hơn ?" Hạ Phong lau mồ hôi do giật tỉnh giấc trán , xót xa vuốt ve Tống Thanh Thư.

Đáng lẽ nên đưa xuống đất tận mắt chứng kiến cảnh chôn cất. Cơ thể khỏe chắc chắn dễ thứ gì đó kinh sợ. Từ tối qua về tinh thần lắm.

Hạ Phong hỏi một câu mới đáp một câu, nếu thì cứ đó ngẩn ngơ, như một con búp bê vải hồn.

"bé con...?"

Tống Thanh Thư đầu . Vẫn là đôi mắt như thường ngày, chỉ là còn nhiều ánh sáng, cũng gọi nữa.

Hạ Phong tìm quần áo của , đặt bên giường: “Thay quần áo , dậy ăn cơm.”

Anh định , Tống Thanh Thư đưa tay kéo , đáng thương : “Anh ơi, em sợ.”

Bàn tay nắm xuyên qua lớp áo ngủ mỏng manh cảm nhận nhịp tim hỗn loạn của . Tim Hạ Phong cũng chậm hai nhịp, đập loạn xạ.

Anh dùng tay nhẹ nhàng vuốt tóc Tống Thanh Thư: " , bé con ngoan, giúp em quần áo ?”

Tống Thanh Thư gật đầu, im lặng. Nhịp tim lòng bàn tay rối bời theo quy luật nào. Cậu chắc chắn mất hồn . Hạ Phong định ăn cơm xong sẽ đưa tìm ông Kim gọi hồn.

Quần áo rộng rãi mềm mại. Hạ Phong nắm vạt áo lật lên, giúp cởi áo .

Làn da màu sữa lộ mắt , xương quai xanh tinh tế, bên phần nhô màu hồng là xương sườn. Vì gầy, bụng phẳng lì thành một đường thẳng.

Hèn chi bình thường ăn một chút kêu no.

Hạ Phong giữ vững thở, lấy chiếc áo sơ mi bên cạnh mặc cho . Chiếc áo sơ mi màu xanh lá cây nhạt trông tươi mới và dịu dàng, hợp với Tổng Thanh Thư.

Anh dỗ dành mặc quần , Hạ Phong mới đỡ xuống giường vệ sinh cá nhân. Đánh răng thì vẫn , chỉ là giống như một cỗ máy ý thức riêng, Hạ Phong nấy.

cực kỳ thiếu cảm giác an , chỉ Hạ Phong luôn ở bên cạnh.

Hạ Phong dùng khăn ướt lau mặt cho , lau tay. Anh cảm thấy thực sự giống như đang chăm sóc một đứa trẻ.

Thực cảm giác cũng tệ. Nếu một đứa bé, lớn lên giống Tống Thanh Thư, trông ngoan ngoãn, chỉ chớp mắt chằm chằm khác, ồn...

Anh tự dám mong đợi điều đó.

Bữa sáng đơn giản: cháo bí ngô loãng ăn kèm gà xào ớt và cá muối chua do trưởng thôn đó.

Hạ Phong cắt một quả bí ngô già mới, hạt bí rải lên bệ cửa sổ, đợi phơi khô để dành ăn.

Tống Thanh Thư dùng thìa sắt múc cháo bí ngô ăn. Hạ Phong cho bát một viên đường hóa học, còn nghiền bí ngô nát , vỏ bí cũng cắt bỏ.

Như sẽ tiện cho ăn hơn.

Ăn xong bữa tối và dọn dẹp đồ đạc trong nhà, Hạ Phong gọi Tiểu Hắc nhà, nhốt nó trong phòng, khóa cửa mới rời .

Nhà ông Kim trong một con hẻm nhỏ phía nam. Nếu cỏ ở sân quá rậm rạp, đường tắt cũng thể đến nhà ông Kim, nơi một rừng cây và một đống rơm rạ.

Nhà nào cũng đống rơm rạ. Đó là thứ nhất để nhóm lửa nấu nướng, dễ cháy, dễ đ.â.m tay.

Hạ Phong nắm tay Tống Thanh Thư suốt dọc đường. Ban đầu là cổ tay, nhưng Tống Thanh Thư sẽ dùng tay nắm lấy cổ tay .

Hạ Phong chuyển sang nắm tay . Khi ngoan hơn một chút, cũng còn bực bội như nữa.

Buổi sáng khỏe, một bát cháo loãng chỉ uống nửa bát là ăn nữa. Hạ Phong đút cho , mở miệng, chỉ bằng đôi mắt thèm thuồng.

Nhìn Hạ Phong mềm lòng vô cùng.

Đến nhà ông Kim, ông đồng về. Vợ ông đang nấu cơm trong bếp. Ông đeo chiếc kính cũ kỹ nheo mắt.

"Ôi, Tiểu Phong, tiểu thanh niên trí thức, ăn cơm ?"

"Ăn , cháu nhờ ông giúp gọi hồn. Tối qua từ đồng ruộng về là cứ như , chắc là mất hồn."

"Để xem." Ông Kim rửa tay, dùng khăn lau khô tới.

Tống Thanh Thư như quen ông, cảnh giác trốn Hạ Phong, Hạ Phong kéo , vỗ lưng: “Không bé con, ngoan.”

Ông Kim trêu chọc: “Mày như đang dỗ vợ .”

Hạ Phong cũng , nắm tay Tống Thanh Thư buông, để ông Kim xem tình hình của .

Ở làng Hạ Gia nhiều gọi hồn. Hai năm một mất, gần nhất chỉ ông Kim. Hồi nhỏ Hạ Phong mất hồn cũng nhờ ông lão đó giúp gọi.

" mất hồn , đây" Ông Kim bảo Hạ Phong đưa Tống Thanh Thư chỗ ánh nắng.

Chiếc đồng hồ cổ trong nhà phát tiếng đông đông vang lên mười một tiếng mới dừng .

Ông Kim bảo Tống Thanh Thư một . Lần thể dựa Hạ Phong. Mắt Tống Thanh Thư liếc sang bên cạnh, chớp chớp.

Hạ Phong thành tiếng: “Ngoan một chút, lát nữa cũng về”

Tống Thanh Thư mím môi mỏng. Ông Kim hỏi năm nay bao nhiêu tuổi, tuổi con gì, nhà ở ?

Tống Thanh Thư còn kịp tính, Hạ Phong trả lời .

Ông Kim hỏi tên gọi mật, dùng cành cây vẽ một vòng tròn chân Tống Thanh Thư.

Vẽ cả trong vòng tròn.

Rồi ông sờ đầu Tống Thanh Thư đang nhắm mắt, lặp hành động như vuốt lông, miệng lẩm bẩm những lời dày đặc, cả hai đều hiểu.

Kết thúc, ông bảo Tống Thanh Thư mở mắt, véo tai , liên tục : “Bé con ơi, về , bé con ơi, về ...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-vo-yeu-ot-cua-ga-dan-ong-tho-kech/chuong-20.html.]

Tay ông còn vẫy về phía xa, như thể thật sự thấy linh hồn lạc sợ hãi đó, vẫy tay gọi nó mau trở về.

Véo tai thực đau, Tống Thanh Thư nhíu mày, nhưng gì, ngoan ngoãn yên để ông gọi hồn cho .

Xong xuôi, ông Kim vỗ vai Tống Thanh Thư: “Xong , gọi ba ngày, ngày mai qua đây nhé.”

"Ăn cơm ? Chưa ăn thì ở ăn cơm." Ông Kim giữ , vợ ông cũng thò đầu từ bếp, ăn cơm .

Mái tóc bạc trắng và vẻ mặt hiền từ của bà Tống Thanh Thư nhớ đến bà nội .

Hàng mi dài và dày cụp xuống, che thần sắc trong mắt.

Hạ Phong vẻ vui, bèn chào tạm biệt hai : “Trước khi đến cháu ăn cơm xong, nữa. Cháu phiền ông .”

Vừa bước khỏi cửa nhà ông Kim, xổm xuống:

" cõng em.”

Trước cửa nhà ông Kim trồng vài cây hoa mào gà, nở rộ tàn, chỉ còn một chút màu tím rực rỡ đỉnh, bên đều là màu khô héo.

Tống Thanh Thư lưng Hạ Phong, một đôi tay móc đùi. Bờ vai rộng lớn đủ để che chắn cho . Cậu đưa tay ôm lấy cổ Hạ Phong.

"Anh ơi" Giọng nhỏ, kề sát tai Hạ Phong gọi một tiếng. "Ừ, đây" Hạ Phong đáp : “Bây giờ trong lòng còn khó chịu ?”

Cánh tay ôm cổ siết chặt hơn một chút, gì, vùi đầu vai lắc đầu.

"Em thật phiền phức."

Bốp một tiếng, m.ô.n.g đ.á.n.h một cái. Tống Thanh Thư ngẩn , ấm ức khẽ: “Anh đ.á.n.h em.”

" từng cục cưng phiền phức. Cục cưng tự lời . Nói nữa sẽ phạt."

Hạ Phong bước vững vàng. Tống Thanh Thư vốn cao gầy, đối với gần như trọng lượng gì. Anh đưa nhích lên một chút.

Tống Thanh Thư suýt chút nữa cao hơn nửa cái đầu, suýt kêu lên. Tay Hạ Phong rơi xuống m.ô.n.g : “Nghe rõ ?”

Tống Thanh Thư cúi đầu c.ắ.n tai : “Anh đừng đánh.”

Mặc dù Hạ Phong đ.á.n.h mạnh, chỉ là sấm to mưa nhỏ, nhưng cảm giác hổ sẽ trào dâng.

Bây giờ hai ở nhà, qua một đoạn đường lớn mới rẽ hẻm nhà , ngang qua nhà dì Lưu mới về đến nhà.

Lỡ thấy, sẽ càng hổ hơn.

Hơi thở ấm áp của phả vành tai Hạ Phong, cảm giác tê dại lan khắp cơ thể. Hạ Phong buông tay: “Được , đánh.”

"Sau như nữa. Phiền phức chỗ nào, còn thích chăm sóc em."

"Hơn nữa, rớt hồn cũng là chuyện bình thường. Hồi nhỏ nghịch ngợm, suýt nữa đốt cháy nhà bếp. Nếu nhờ hai ở đó, nhà cháy rụi ."

"Lúc đó chỉ nghĩ, tiêu , và bố sẽ đ.á.n.h một trận"

Tống Thanh Thư buông miệng, ngượng ngùng lau nước bọt tai : “Anh đ.á.n.h ?”

"Không, hai ngăn bố : ‘Đứa bé , nhà bếp cũng cháy, nhất thiết đánh" "Mặc dù đánh, nhưng lúc đó rớt hồn . Sợ hãi nghiêm trọng lắm, tìm gọi hồn bảy ngày mới khỏi."

"Không bằng cục cưng, hôm nay gọi xong đỡ hơn nhiều ."

Anh rẽ , con hẻm nhà .

Vừa bà Lưu từ trong nhà : “Ê, về đấy Tiểu Phong?”

"Đi hỏi ông Kim xem khi nào thì thể phun t.h.u.ố.c và bón phân cho cỏ trong ruộng, nhổ xong mọc lên ." Bà Lưu xua tay, vẻ mặt nghiêm túc: “Cây con còn nhỏ, phun t.h.u.ố.c , cũng bón phân, dễ cháy mầm rau lắm.”

"Vâng, . Chị đấy?"

"Đi chợ phiên, tiện thể thăm chị dâu luôn. Nghe ngã một cái, nghiêm trọng , chị xem ."

Bà đút đồ túi, xong thì vội vã ngoài.

"Thì chị Lưu là vợ của hai ạ." " , hai vợ chồng đều là hiền lành. Mọi trong mười dặm tám hương đều , họ trồng rau trồng trọt. Trước đây từ thành phố đến hỏi chuyện nông, trực tiếp đến nhà hai ông bà."

"Còn mang theo đồ đạc, họ cũng lấy, là chỉ dạy nông thôi, chứ dạy ."

Tống Thanh Thư , tò mò về hai đó: “Anh cũng , cũng danh tiếng mà.” Hạ Phong thấy , “ á, là hung danh thì ?”

Đó là lời thật. Anh đều dữ dằn, nhưng chỉ là biểu lộ cảm xúc nên trông dữ thôi, bình thường chuyện với thích toe toét.

Luôn cảm thấy quy cú. Tống Thanh Thư cũng . Ít nhất cảm xúc trở . Hạ Phong tiếng trong trẻo bên tai, cũng thấy thả lỏng hơn.

Nói chuyện một lát thì về đến nhà, " Bé con, lấy chìa khóa , trong túi quần .”

"Ồ!" Tống Thanh Thư đưa tay lên sờ áo , còn vỗ vỗ, chỉ chạm cơ n.g.ự.c mềm mại.

"bé con, , ở túi quần ." "À, ồ" Tống Thanh Thư ngây một lát, đưa tay xuống sờ. Cả nghiêng sang một bên, một tay vẫn ôm chặt cánh tay Hạ Phong, run rẩy. "Bé con đừng sợ, giữ em." Lúc Tống Thanh Thư mới từ từ đưa tay túi quần .

Cách một lớp vải mỏng manh, vẫn thể cảm nhận cơ đùi căng cứng của Hạ Phong.

Những đường nét cơ bắp đầy sức mạnh, và nhiệt độ cơ thể cao hơn . Đầu ngón tay Tống Thanh Thư cũng truyền ấm, một cảm giác mật khó tả. Cậu còn tìm chiếc chìa khóa buộc dây đỏ bên trong.

Mò mẫm một lúc lâu, cơ bắp của Hạ Phong càng lúc càng cứng, mới tìm thấy chiếc chìa khóa đồng nhỏ bé .

Vốn định đưa cho Hạ Phong, nhưng thấy một giọt mồ hôi lăn qua cổ .

Cậu đàn ông lòng tự trọng cao, Hạ Phong lẽ cảm thấy mệt nhưng . Cậu đưa chìa khóa mà tựa vai Hạ Phong, mở cánh cổng lớn. Điều kỳ lạ là, khi Hạ Phong đặt xuống, ngoài khuôn mặt tệ , trông vẫn bình thường, mặt đỏ, tim đập nhanh, thở gấp.

Thật sự kỳ lạ.

 

Loading...