Người Vợ Yếu Ớt Của Gã Đàn Ông Thô Kệch - Chương 21
Cập nhật lúc: 2025-12-01 13:59:44
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau Tết Trung Nguyên, những quả hồng sấy khô thật sự thể ăn . Lựu cũng hái xuống nhờ sự cố gắng chung của cả hai , nhưng hai họ thể ăn hết.
Hồng chín thì ăn nhanh, nếu sẽ thối trong thùng, khi đó công sức của cả hai đây sẽ đổ sông đổ biển.
Hạ Phong dẫn Tống Thanh Thư mang lựu và hồng biếu riêng cho cô giáo Chu và thím Lưu một ít. Số còn vẫn còn nhiều. Hộp nào chín quá nhiều, Hạ Phong còn mang phố bán.
Tuy nhiên, Tống Thanh Thư mỗi ngày chỉ ăn tối đa hai quả hồng. Hạ Phong cho ăn nhiều, nên chỉ cầm một quả lựu nhỏ màu đỏ, ai oán bóc từng hạt.
Hạ Phong chỉ đành xoa đầu , là sợ khó chịu dày.
Tống Thanh Thư cũng chỉ giả vờ thôi, giận thật, Hạ Phong dỗ một cái là vui vẻ.
Sau tiết Bạch Lộ, sự chênh lệch nhiệt độ giữa sáng và tối tăng lên. Hạ Phong luôn cảm thấy Tống Thanh Thư đủ quần áo, nên dự định đến Rằm tháng Tám sẽ lên phố một nữa.
Lần mua kẹo Tống Thanh Thư cho mua nhiều. Hạ Phong sợ ăn nhiều đau răng, mỗi ngày chỉ cho ăn một đến hai viên, nhưng cả hai đều mang theo, chia sẻ một hồi là sắp hết.
Hạ Phong còn nhiều . Những ở quá gần thì cần thiết. Họ hàng bên ở trong thành phố. Hạ Phong gọi điện thoại từ thị trấn và bảo họ cần đến.
Mối quan hệ giữa và Tống Thanh Thư hiện tại đang , quá gần cũng quá xa, Trung thu hai cùng đón là .
Đồ đạc phố nhiều lắm, về cơ bản đều là bán đồ ăn và rau củ. Mấy ngày gần đây, bán thịt chuẩn dựng một quầy hàng phố, là sẽ bán từ bảy giờ rưỡi sáng mỗi ngày.
Bán xong thì về nhà nghỉ ngơi là , đỡ như đây cứ chờ cả ngày để xem ai đến nhà mua thịt .
Thấy , những bán đậu phụ, bán dầu mè... cũng chuẩn dựng quầy hàng, rao bán một lúc ở ngã tư đường.
Những con phố đây dù ngày họp chợ cũng khá vắng vẻ, giờ đây cũng trở nên náo nhiệt hơn buổi sáng.
Tuy nhiên, gần đây thôn Hà Gia một tình hình mới.
Trưởng thôn Hạ Kiến Bình cùng với các cán bộ thôn tổ chức một cuộc họp tại đội sản xuất. Trừ những mười sáu tuổi và sáu mươi tuổi, tất cả những còn trong thôn Hà Gia đều mặt.
Tống Thanh Thư ở nhà sách thấy buồn chán, cũng theo. Dù thì ngày hôm đó động tĩnh cũng lớn, và bây giờ trong thôn thấy cùng Hạ Phong thì cũng là ai.
Trưởng thôn ở phía , vỗ vỗ chiếc micrô buộc vải đỏ, "E hèm" một tiếng, bảo giữ trật tự, bắt đầu về những việc sắp tới.
Tống Thanh Thư chiếc ghế đẩu nhỏ cạnh Hạ Phong, phía còn nhiều . Đến dự đều là những trẻ tuổi và trung niên, bên cạnh họ là nhà, còn lũ trẻ thì đang chơi cùng bên ngoài đội sản xuất.
Trong cuộc họp , trưởng thôn nhiều về vấn đề của con sông lớn phía Nam. Lòng sông đủ rộng, nhưng cây cầu quá dài. Mỗi năm khi nước mưa dồi dào, lũ lụt xảy .
Gần đây hai trận lụt, nhà cửa của các hộ dân hai bên sông đều ngập nửa nhà. Gỗ ngấm nước thì còn chắc chắn nữa, đồ đạc lớn nhỏ trong nhà đều mới.
Bây giờ nhắc đến, những gia đình đó vẫn giấu sự đau lòng.
Trưởng thôn rằng công sức của sẽ uổng phí. Tất cả lao động khỏe mạnh đều thể đến . Thành phố phê duyệt kinh phí, ai thì ghi công, đó sẽ chia tiền.
Thời gian nông vụ bận rộn cũng qua. Con sông đó hai năm nay hoặc là ngập lụt, hoặc là dìm c.h.ế.t trẻ con. Trẻ ba năm tuổi, mười lăm mười sáu tuổi đều .
Năm nay một thanh niên mười sáu tuổi bơi. Có khuyên ngăn, nhưng , lợi dụng lúc chú ý nhảy xuống.
Người khuyên can rằng nhà lấy đồ thấy nữa, còn tưởng lời khuyên mà bỏ .
Kết quả là buổi chiều bóng trôi sông. Khi nhà tìm đến buổi tối, họ ôm lấy con mà , của bé ngất mấy .
Cuối cùng, nhờ sự giúp đỡ của dân xung quanh, họ mới đưa đứa bé .
Tống Thanh Thư một nửa, nhớ đến tin tức đây, bóp tay Hạ Phong, ghé sát tai nhỏ, “Trước Tết cứu một ?”
Chuyện lan truyền khắp sân ký túc xá thanh niên trí thức, rằng một cô gái cãi lớn với gia đình định nhảy sông, Hạ Phong đang bắt cá thấy.
"Không chỉ , lúc đó bên cạnh còn nhiều mà." Hạ Phong cũng ghé gần, đáp bằng thở nhẹ nhàng giống .
Từ xa cô gái đang chằm chằm về phía . Hạ Phong vốn nhạy cảm với ánh mắt của khác, đối diện, nhưng thấy quen cô gái đó.
Tống Thanh Thư đang ai, bóp tay mạnh hơn một chút để bày tỏ sự bất mãn, “Ồ, mà họ còn đồn là cô lấy báo đáp đấy?”
Hạ Phong vô thức trả lời, “Sao mà , cô mới mười tám tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ thôi.”
Lời khiến Tống Thanh Thư vui vui, vì cũng chỉ mới mười chín tuổi, chênh một tuổi.
Thảo nào bình thường Hạ Phong cứ coi như trẻ con mà chăm sóc.
Cậu bĩu môi, “Em ngoài.”
Hạ Phong tưởng thấy ở đây buồn chán, ngoài hóng gió một lát, nên bảo ở cửa chơi với lũ trẻ một lúc, chắc sẽ sớm về nhà.
Tống Thanh Thư nghĩ, quả nhiên, đúng là coi là trẻ con .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-vo-yeu-ot-cua-ga-dan-ong-tho-kech/chuong-21.html.]
Cậu khom lưng nhẹ nhàng từ cửa , đối diện thấy Nhị Khánh đang ôm một đứa bé, trông chừng tám, chín tháng tuổi.
Những đứa trẻ khác đang chơi đùa, chỉ Nhị Khánh ôm, mệt đến mức ngửa lưng . Tống Thanh Thư vội vàng đón lấy, “Con ai thế, là ôm?”
Nhị Khánh nhét một viên kẹo túi áo, “Tụi em ôm đấy, đến lượt em .”
Cậu bé bên cạnh trông lớn hơn Nhị Khánh nhiều, mười bốn, mười lăm tuổi, cũng phụ họa đúng, đều ôm .
Tống Thanh Thư ôm đứa bé trong lòng nửa tin nửa ngờ vỗ lưng nó. Trong viện phúc lợi hiếm khi em bé lớn như , thường là do viện trưởng tự tay chăm sóc. Cậu cũng chỉ giúp ôm vài , dù hiểu chuyện nhưng sức khỏe quá yếu, viện trưởng đành lòng để giúp đỡ liên tục. Tống Thanh Thư cũng hiểu, nên sẽ giúp viện trưởng giảm bớt gánh nặng bằng những cách khác.
Ví dụ như chơi trò chơi với các em nhỏ, vẽ tranh...
Đứa bé trong lòng thơm tho, mềm mại. Tống Thanh Thư tâm trạng cũng khá , “Anh dạy các em chơi một trò chơi nhé.” Lũ trẻ đang đá gà dừng , Hạ Tỉnh Xuân hỏi: “Chơi gì ạ?”
Cậu bé lớn tuổi nhất, chơi đá gà cũng thắng, nên cũng thấy chẳng gì thú vị. Những đứa trẻ khác thấy dừng cũng về phía Tống Thanh Thư. Tống Thanh Thư trông hiền hòa và xinh , khuôn mặt trắng trẻo và giọng dịu dàng trẻ con yêu thích. Dù quen, chúng cũng hề bài xích. Tuy nhiên, giọng của âm điệu địa phương ở đây, chiếc áo sơ mi màu xanh lục nhạt cũng tươi sáng hơn nhiều so với quần áo của chúng, trông sạch sẽ trắng trẻo, tạo một chút cách.
"Các em vây quanh thành một vòng tròn, nắm tay xoay tròn, hỏi : 'Tìm bạn tìm bạn tìm bạn, tìm mấy bạn ?"
"Sau đó sẽ ngẫu nhiên một con , tìm bạn bè của để tạo thành nhóm đúng với lượng đó. Thừa , thiếu cũng ." "Người thừa thể thế vị trí của , và hộ con tiếp theo."
Em bé trong lòng đang thổi bong bóng. Tống Thanh Thư gỡ ngón tay cô bé , cho cô bé cắn.
Cậu cúi đầu những đứa trẻ khác, “Các em hiểu ?”
Tống Thanh Thư nhận câu trả lời, nhưng cũng tỏ vẻ gì, mỉm chúng, “Chúng thử một nhé.”
Lũ trẻ thực sự nắm tay vây quanh Tống Thanh Thư và bắt đầu xoay tròn. Nhị Khánh vui vẻ kéo tay các bạn nhỏ, đôi mắt Tống Thanh Thư sáng, cảm thấy thật tài giỏi.
"Tìm bạn tìm bạn tìm bạn, tìm mấy bạn ?"
"Tìm ba bạn !"
Những đứa trẻ ban đầu vây thành một vòng tròn lớn đột nhiên lao về phía , những đứa thừa cũng nhanh chóng chen thành nhóm ba mới, ôm thành một khối.
Cuối cùng còn hai đứa trẻ. Chúng ngẩn ngơ tại chỗ, mà chạy thẳng đến ôm Tống Thanh Thư. Tống Thanh Thư hai đứa nhỏ ôm lấy đùi thì ngẩn .
Nhiệt độ cơ thể của trẻ con thường cao hơn một chút, chúng chơi đùa điên cuồng, bàn tay nhỏ bé ấm áp dán Tống Thanh Thư.
Cậu đột nhiên nhớ cuộc sống ở viện phúc lợi.
"Được , ván ai loại."
"Ván tiếp theo sẽ tham gia nhé, chúng bắt đầu ."
Ván Tống Thanh Thư hô bốn , một đứa trẻ lẻ, là một bé mũm mĩm, tròn , giữa cùng các bạn ha hả.
Hạ Phong ngoài một lúc. Kể từ lúc hai đứa trẻ ôm Tống Thanh Thư, khoanh tay bên cạnh. Thực , chuyện mà Hạ Kiến Bình trao đổi với Hạ Phong mấy hôm . Hạ Phong lúc đó đồng ý, và khi phân công công việc cũng thể đội trưởng.
Tống Thanh Thư thì thể . Một đủ nuôi sống hai .
Hạ Kiến Bình cũng gì, chỉ rằng đối với em trai "từ trời rơi xuống" thật sự . Tống Thanh Thư ôm một lúc, cánh tay mỏi, chuẩn đổi bên. Đứa bé trông bụ bẫm, nhưng ôm lâu vẫn nặng tay. Lúc Hạ Phong mới bước tới, đón lấy em bé từ trong lòng . Anh chỉ thấy cánh tay của bé mềm như bông gòn, và đứa bé rời khỏi lòng bắt đầu . Cứ như thể coi Hạ Phong là kẻ cướp trẻ con . Những đứa trẻ khác đang chơi đùa vui vẻ, nghiêng đầu qua, thấy là Hạ Phong cũng dám gì. May mắn , cuộc họp bên trong cũng kết thúc. Tổng Thanh Thư định đón để dỗ, của đứa bé chạy tới nhận con, “Ôi trời, .”
Hạ Phong ngại ngùng bên cạnh. Tống Thanh Thư tiến lên giải thích, “Vừa cháu tỉnh giấc, là quấy giấc đói bụng nữa.”
" , ngủ trưa cho bú, cảm ơn cháu giúp ôm cháu nhé.” Cô bé con ngực, nhưng tiện cho b.ú ngay, nên nhanh chóng rời .
"Không gì, gì, chị về cho con b.ú ." Nói xong, phụ nữ , bước chân nhanh hơn rời , cũng gọi con trai lớn của .
Hạ Phong nắm cổ tay Tống Thanh Thư, đẩy xe đạp. Khi , thấy cô gái đang lén Tống Thanh Thư.
Yết hầu thắt , “Bé con thích trẻ con ?” Tống Thanh Thư hề do dự, “Ừm.” Ánh mắt Hạ Phong tối vài phần. Câu trả lời cũng bình thường. Anh bảo Tống Thanh Thư lên xe, đạp xe thật nhanh.
Cứ như thể đang trút giận lên gió đường . Tống Thanh Thư hiểu chuyện gì, nắm chặt vạt áo đang bay phấp phới, gần như gió thổi biến thành quả bóng bay .
Tống Thanh Thư đang dùng tay đập bớt gió bên trong, Hạ Phong phanh xe gấp, khiến áp sát .
"Sao thế?" Tống Thanh Thư dụi mũi hỏi.
"Bé con nuôi một con mèo ?"
Hạ Phong chống chân xuống đất, Tống Thanh Thư nghiêng đầu phía , cũng thấy gì. "Có thể xuống xem, nó đáng thương." Tống Thanh Thư xuống xe, bên vệ đường phía xe một chú mèo con, trông nhỏ, là một con mèo tam thể màu sắc . Nó kêu meo meo siêu nhỏ, đôi mắt ướt át chằm chằm Tống Thanh Thư, vô cùng đáng yêu.
Tống Thanh Thư xổm xuống đất, đầu hỏi: “Có thể nuôi ạ ? Tiểu Hắc thì ?”
Cậu xổm bên cạnh mèo con như , cùng nó nghiêng đầu Hạ Phong.
Hạ Phong khó lòng chống cự, cũng thể từ chối : “Được, bỏ giỏ xe , Tiểu Hắc sẽ c.ắ.n nó ” Như , khi , Tống Thanh Thư ở nhà một cũng bạn.