Người Vợ Yếu Ớt Của Gã Đàn Ông Thô Kệch - Chương 23
Cập nhật lúc: 2025-12-01 14:02:19
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Phong lấy khăn mặt của Tống Thanh Thư, ướt vắt khô, nhẹ nhàng lau những vệt nước mắt mặt .
Động tác của nhẹ nhàng như thể đang lau chùi một bức tượng đất sét, dám dùng chút sức nào, sợ hỏng khuôn mặt tinh xảo của bức tượng.
"Bé con chắc là hiểu ý nghĩa của lời ?"
Khăn mặt lướt qua chóp mũi hồng hồng. Hạ Phong cúi xuống . Tống Thanh Thư ngước mắt lên, trong đó vẫn còn vương vấn nước, đuôi mắt vẫn đỏ hoe.
Cậu cứ Hạ Phong như , một lời.
Đôi mắt chớp chớp, hàng mi như cánh bướm rung động, như thể sắp bay trong giây lát.
Hạ Phong cúi đầu hôn lên mắt , một cái chạm nhẹ rời , khiến khung cửa sổ sáng sủa khép trong khoảnh khắc, bừng sáng.
"Bé con, đừng như thế."
Đôi mắt thuần khiết và trong veo phản chiếu hình ảnh Hạ Phong, khiến cảm giác như đang "dạy hư" một đứa trẻ.
"Ồ!" Tống Thanh Thư cụp mắt xuống, chiếc đuôi của Tiểu Hắc đang ve vẩy chân. Tiểu Hoa cuộn tròn chân Tiểu Hắc, trông vẻ thoải mái.
Có lẽ chính cũng nhận , đôi môi chu , thể hiện sự bất mãn trong tiềm thức.
trong mắt Hạ Phong, điều đó khác gì sự cám dỗ.
Lau mặt xong, Hạ Phong kéo tay lau. Trước đó bóc quýt dính chút nước cốt nhớp nháp, may mắn là quýt vỏ xanh nên dễ dính màu.
Nếu , đầu ngón tay trắng trẻo hồng hào bây giờ lẽ nhuốm màu vàng .
Lau xong cho , Hạ Phong mới cầm nửa quả quýt lúc nãy. Để một lúc, quả quýt gió thổi khô, vỏ ngoài cứng .
"Chị Lưu cho ?" Hạ Phong nhét quả quýt miệng , lấy những quả còn trong túi quần Tống Thanh Thư .
Anh chọn một quả vỏ mềm và bắt đầu bóc.
"Ùm."
Hạ Phong dỗ dành như dỗ trẻ con khen ngợi, “bé con của chúng đúng là đáng yêu, chị Lưu thấy còn cho đấy.”
Tống Thanh Thư đang dùng mũi chân lén lút dẫm lên hạt cỏ dính đuôi Tiểu Hắc. Hạt khó gỡ .
Cậu hỏi với giọng mũi, “Vậy thích ?”
Hạ Phong thở một , “Bé con, ngẩng đầu lên.”
Tống Thanh Thư lời ngẩng đầu. Cậu tận mắt thấy Hạ Phong cho múi quýt bóc miệng , nâng cằm lên và hôn xuống.
Cậu sợ hãi đến mức môi hé mở, tạo cơ hội cho Hạ Phong. Lưỡi đột nhập, đường hoàng khám phá khắp nơi.
Đây là đầu tiên Tống Thanh Thư hôn ai đó. Ngay cả lưỡi cũng lúng túng đặt ở . Lưỡi Hạ Phong xâm nhập , liền rụt .
Một cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo , kéo sát lòng Hạ Phong.
Múi quýt ấm áp đến mức dính đưa đến. Lúc Tống Thanh Thư mới rụt rè thè lưỡi đón.
Hạ Phong lùi , “Bé con thấy thích ?”
Hơi thở mang theo nhiệt độ của Hạ Phong phả mặt, Tống Thanh Thư lúc mới cảm thấy ngượng ngùng, miệng vẫn ngậm múi quýt , thậm chí còn cắn.
Cậu gì, ngón tay cái của Hạ Phong liền đặt lên khóe môi , lưu luyến cọ xát đôi môi màu hồng trắng đó.
"bé con, quýt ngọt ?" Giọng Hạ Phong chút khàn đặc, đáy mắt cuộn trào sóng lớn.
Anh hỏi như , Tống Thanh Thư mới mím môi c.ắ.n vỡ múi quýt dính thở của cả hai.
Vị ngọt thanh mát của quýt bùng nổ trong khoang miệng, nước cốt dồi dào. Vì Hạ Phong lột sạch lớp màng trắng, nên còn chút vị đắng nào.
Ngoài vị ngọt , vẫn là vị ngọt.
Giống như tâm trạng hiện tại của Tống Thanh Thư.
Cậu mỉm , cái lúm đồng tiền nhỏ lộ , Hạ Phong bắt . Anh cúi xuống hôn lên đó đủ, còn dùng đầu lưỡi l.i.ế.m nhẹ một cái.
"Bé con, quýt ngọt ?" Anh hỏi nữa.
Tống Thanh Thư ngoan ngoãn trả lời, “Rất ngọt, cũng ăn ."
Hạ Phong chờ đợi chính là câu . Khoảng cách tách trong nháy mắt kéo sát . Anh ôm lấy vòng eo thon gọn của Tống Thanh Thư, chút khó khăn bế lòng .
Bị bế lên đột ngột, Tống Thanh Thư ôm lấy cổ Hạ Phong. Một mèo một ch.ó chân cũng sợ hãi chạy , di chuyển đến cửa sổ phòng phía Tây, lười biếng xuống. "Bé con, em nếm thử xem." Hạ Phong tựa trán trán Tổng Thanh Thư. Tuy tư thế giống như lúc đo nhiệt độ đây, nhưng giọng điệu vô cùng khàn khàn, ánh mắt sâu thẳm như con sói vớ thịt.
Hơi thở giao khiến khí trở nên vô cùng mờ ám. Ánh hoàng hôn cũng tối hơn . “Anh, nhà...”
Lời chút vấp váp của Tống Thanh Thư kịp dứt chặn bằng một nụ hôn. Lần hôn sâu ngay lập tức, mà là ngậm lấy đôi môi mỏng manh mút mát.
Sự kiểm soát của Hạ Phong thường che giấu sự quan tâm và chăm sóc , chỉ thỉnh thoảng lộ khi Tống Thanh Thư chú ý.
Ví dụ như rõ ràng thể tự ăn cơm nhưng ép ăn, rõ ràng thể tự mặc quần áo, nhưng đặt giường như một con búp bê xinh mặc cho Hạ Phong tùy ý sắp đặt.
Trớ trêu , Tống Thanh Thư vô cùng tận hưởng.
Nụ hôn và con của Hạ Phong đều mang cho cảm giác an , cảm giác dựa dẫm.
Cậu nhắm mắt . Bàn tay đặt gáy Hạ Phong, dọc theo mái tóc thô ráp, vuốt xuống. Tư thế như thể tự nguyện hiến dâng chỉ khiến càng đòi hỏi, thậm chí là chiếm đoạt .
Cảm giác ngón tay vuốt ve tóc gáy khiến da đầu Hạ Phong tê dại. Động tác mút môi Tống Thanh Thư đột nhiên trở nên mạnh bạo, nhưng khi chạm môi lưỡi , túm nhẹ chân tóc.
Cơn đau đáng kể, nhưng khiến thêm hưng phấn, thở cũng trở nên gấp gáp hơn nhiều.
Anh nhắm mắt, hài lòng khuôn mặt Tống Thanh Thư, xinh , trắng trẻo, nhuốm chút vẻ ngượng ngùng và d.ụ.c vọng, giống như đóa sen hồng mới nở trong ao.
Trên còn thoang thoảng mùi hương thanh nhã, càng gần càng ngọt ngào. Khoảng cách giữa hai cơ thể thể thu hẹp hơn nữa, Tống Thanh Thư hé mở miệng.
Hạ Phong thể nhịn nữa. Vị ngọt trang nhã hòa quyện với mùi thơm tươi mát của quýt xanh, lan tỏa từ đôi môi hé mở, tham lam cướp lấy.
Chiếc lưỡi đột nhập miệng xông xáo như chính con Hạ Phong, mút lấy chiếc lưỡi cầu xin tha thứ của Tống Thanh Thư. Nước bọt tiết từ cuống lưỡi cuốn , chọc phần thịt má mềm mại, cả vòm họng nhạy cảm cũng lướt qua...
Nụ hôn của giống như con ch.ó dữ nhốt, xông pha khắp nơi. Tiếng chụt chụt giao triền của môi lưỡi thực quá rõ ràng trong sân, nhưng Tống Thanh Thư vẫn thấy hổ.
Âm thanh mờ ám bên tai lấn át cả gió đêm. Cổ lộ ngoài khí cũng hồng lên thật , như đang tranh giành vẻ rực rỡ với ánh hoàng hôn.
Cả hai đều cách lấy , khi hôn mệt Hạ Phong sẽ lùi một lát, hít thở vài ấn Tống Thanh Thư hôn tiếp.
Mặc dù trong tư thế Tống Thanh Thư cao hơn một chút, nhưng cảm thấy kiểm soát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-vo-yeu-ot-cua-ga-dan-ong-tho-kech/chuong-23.html.]
Cảm giác cúi đầu hôn tuyệt, chỉ là cổ họng khô khát.
Hôn đến mệt cũng ai tách . Hạ Phong từ chỗ vội vã chuyển sang những nụ hôn chậm rãi, nhẹ nhàng. Lúc thì Hạ Phong c.ắ.n nhẹ môi , lúc thì mút "hạt ngọc" hề tồn tại, hôn cho đôi môi mềm mại của trở nên đỏ mọng, chín mọng mới chịu buông tha. Anh dậy, ôm Tống Thanh Thư nhà.
Anh nông quen , ôm Tống Thanh Thư dĩ nhiên thấy nặng, thậm chí còn thấy quá nhẹ, giống một trai mười chín tuổi chút nào.
Tuy nặng hơn một chút so với lúc mới đến, nhưng mấy ngày vì đau lòng mà sụt cân, khiến Hạ Phong thấy xót. Anh chỉ thể lặng lẽ mua thêm thịt về tẩm bổ cho .
Tống Thanh Thư đặt lên giường trong phòng phía Tây, đôi môi mỏng sưng đỏ, mím cũng thấy căng đau. Hạ Phong gian ngoài rót một cốc nước, mang theo một viên kẹo Nougat, chỗ quýt còn bóc, và bánh hồ đào mua hôm khi đưa bố Nhị Đản đến đồn cảnh sát thị trấn.
Thời tiết mùa thu hanh khô, loại bánh cũng để vài ngày. Tống Thanh Thư ăn nhiều thấy ngấy, mỗi chỉ ăn một nửa, còn uống kèm một cốc nước. Cậu kiêu kỳ, ăn uống lúc nào cũng thấy ngấy. Thịt ba chỉ chỉ ăn hai miếng, chỉ món cá chiên giòn lúc mới đến là ăn nhiều hơn một chút. Sau ăn gì cũng nhanh ngấy.
Cậu thường gặp những món thích ăn cho bát Hạ Phong hoặc đặt lên chiếc bánh màn thầu trong tay , chớp chớp đôi mắt vô tội khiến Hạ Phong thể từ chối. Anh bên cạnh Tống Thanh Thư, bóc hết chỗ quýt còn , đặt lòng bàn tay mềm mại của Tống Thanh Thư, “Ăn ."
" từ chối bà mối . Từ ngày mai, đồng. Bé con ở nhà một , nếu thấy buồn chán thì thể ngoài dạo."
Tống Thanh Thư bẻ một múi quýt cho miệng, lầm bầm : “Mai em tìm Thầy Chu, trả cuốn tiểu thuyết mượn.” "Được." Hạ Phong khuôn má phồng lên của , cúi xuống hôn thêm một cái, đặt ở khóe môi.
"Bé con, thời buổi , hai đàn ông sống chung với dễ dị nghị."
"Nếu chuyện của chúng , sẽ tìm lý do khác để từ chối"
"Nếu , em dạy học gì đó, chuẩn tinh thần lời khó ." Anh ngưng một chút, sắp xếp lời , “ bé con chỉ trích, chúng dùng lý do khác để từ chối chuyện mối, ?”
"Không công khai, mà là sợ em" chịu lời tiếng . Ngôn ngữ dơ bẩn thể dễ dàng hủy hoại một , bất kể ở .
Tống Thanh Thư đặt bàn tay còn lên tay Hạ Phong. Nó lạnh hơn thường lệ một chút, nhưng nắm c.h.ặ.t t.a.y Hạ Phong, “Em .”
"Anh là vì cho em."
Cậu chớp chớp mắt, trông vẻ tinh nghịch, “Chúng cứ giấu một thời gian . Chuyện của , thì , thì thôi.”
"Người sống là chúng , cần quan tâm khác nghĩ gì."
Tống Thanh Thư bằng giọng điệu của thôn Hà Gia, tiếng phổ thông pha chút giọng địa phương, đáng yêu một cách ngượng nghịu.
Hạ Phong mà lòng thấy xúc động. Anh ôm lòng. Tống Thanh Thư vỗ nhẹ vai , ngược với cách họ thường tương tác hằng ngày.
Hơi thở và hành động dịu dàng của xoa dịu Hạ Phong, mang sự an ủi về tinh thần và thể chất cho .
Hạ Phong vẫn nhịn , “Làm em chịu ấm ức , bé con.”
Tống Thanh Thư nghiêng đầu cọ cổ . Vùng da cổ những sợi tóc mềm mại chọc nhột nhột, Hạ Phong cũng né tránh, vòng tay ôm eo Tống Thanh Thư còn siết chặt hơn.
Anh hòa tan xương m.á.u . "Không ấm ức ạ, thương thì ấm ức nữa."
Giọng trong trẻo vang lên ở vai và cổ, ngây thơ như một đứa trẻ.
Hạ Phong cũng nghiêng đầu cọ cổ , hít một thật sâu, “Được, sẽ luôn yêu thương bé con của chúng .” Thấy hoàng hôn ngoài cửa sổ sắp tắt hẳn, trong nhà tối đến mức rõ vật, hai mới tách .
Hạ Phong chỉ đồ vật bàn, "Ăn chút gì , nấu cơm."
Tống Thanh Thư giường, đếm một, hai, ba, quả nhiên Hạ Phong bước : “Sao bật đèn lên, tối thế .”
Trên tay cầm trứng gà và một bát thịt luộc qua, loại thịt mỡ còn ngấy nữa, mà trở nên bóng bẩy và dai ngon. Tống Thanh Thư thích ăn khi nó xào. Anh đến bật đèn, xoa đầu Tống Thanh Thư, bước khỏi cửa thì thấy gọi Tiểu Hắc, tinh thần phấn chấn như gặp chuyện vui trời ban.
Tống Thanh Thư c.ắ.n miếng bánh quế hoa đào thơm giòn, một tay hứng lấy những mảnh vụn rơi xuống. Một lúc , mới nhận .
Hạ Phong rõ với ư?
Vậy hai sẽ còn là em danh nghĩa nữa ?
Bây giờ là mối quan hệ gì? Hẹn hò? Hay sinh hoạt thường ngày hôn nhân?
Cậu càng nghĩ mặt càng đỏ, dứt khoát đặt miếng bánh quế hoa đào xuống, đặt lên vỏ quýt trải , những vụn bánh trong lòng bàn tay xuống đất.
Tống Thanh Thư ngả , duỗi thẳng chân, thật sự rõ với Hạ Phong!
Cậu thích Hạ Phong, và Hạ Phong cũng thích !
Tống Thanh Thư kích động ôm lấy chăn giường lăn qua lăn , má vẫn còn nóng bừng. Cậu xuống giường, xỏ giày, chạy ngoài tìm: “Tiểu Hoa, Tiểu Hoa.” Hạ Phong bảo bật đèn mái hiên hãy tìm, Tổng Thanh Thư theo, cuối cùng tìm thấy nó ở một cái lỗ nhỏ phía cửa , Tiểu Hoa đang cào cào, tìm thấy một khúc xương cũ kỹ nào đó.
Vừa là kiệt tác của Tiểu Hắc.
“Cái mày gặm nổi ? Cứ cào cào, về ăn cái khác . Sau tao gọi mày trả lời, ?” Tống Thanh Thư chuyện với mèo con vẻ hung dữ, nhưng động tác ôm Tiểu Hoa nhẹ nhàng đến mức nếu Tiểu Hoa , nó thể dễ dàng thoát .
Cậu đặt Tiểu Hoa gốc cây hồng ngoài nhà bếp. Hồng hái sạch, lá đang dần ngả vàng và rụng xuống.
Không những quả rụng đây mọc rễ nảy mầm trong đất .
Có lẽ năm , sẽ mọc lên cây non mới, hoa kết trái.
Lúc Hạ Phong đang thái rau, vặn thấy Tống Thanh Thư đang xổm gốc cây chuyện với Tiểu Hoa.
Một một mèo đang gì, còn vẻ qua tương tác.
Tống Thanh Thư thầm thì xong, liền kéo hai chân Tiểu Hoa, bắt mèo con dựa cây hồng, bằng hai chân.
“Biết ?” “Meo meo meo”
“Đây là bí mật nhỏ của hai chúng , nhớ giúp tao giữ kín nhé, ?” “Meo u.”
Trong bếp truyền đến tiếng độp độp.
Tống Thanh Thư buông móng vuốt Tiểu Hoa , xoa đầu nó, chỉ Hạ Phong đang cúi đầu thái rau trong bếp.
Cuối cùng dùng giọng thì thầm siêu nhỏ : “Tao đang yêu , yêu đó, cho ai , cho mày nhé.”
“Nhất định giữ bí mật giúp tao đấy.” “Móc ngoéo.” Ngón út của móc móng vuốt của Tiểu Hoa, đệm thịt màu hồng của mèo con lộ . Tiểu Hắc ngậm một khúc xương lớn từ về, vòng quanh Tống Thanh Thư và Tiểu Hoa hai vòng, bịch một tiếng, quăng khúc xương xuống đất.
Khúc xương dài hơn cả Tiểu Hoa. Tiểu Hắc dùng mũi đẩy đẩy khúc xương, đặt bên cạnh Tiểu Hoa, đôi mắt đen láy đảo hai vòng, vẻ thắc mắc tại Tiểu Hoa ăn.
Tống Thanh Thư , vỗ vỗ Tiểu Hắc, động tác giống hệt như khi vỗ Hạ Phong, đến mức chính cũng khựng một chút: “Mày ăn , Tiểu Hoa ăn .” Nghe thấy bên Hạ Phong bắt đầu xào rau, Tống Thanh Thư dậy, rửa tay trong chậu nước, chạy bếp.
Hạ Phong vẫn mặc chiếc tạp dề lúc nãy, đang đảo rau trong nồi, ánh mắt liếc thấy bóng dáng Tống Thanh Thư, nhưng giả vờ thấy.
Tống Thanh Thư đột nhiên tới ôm lấy eo Hạ Phong, nhanh chóng sờ một cái bụng , lùi sang một bên tinh quái: “Anh cơ bụng hả? Sao mềm ?”
“Có, lúc bình thường thì mềm.”
“Khi gồng lên mới cứng, bé con thể thử.”
Anh đậy nắp nồi , ngẩng mắt Tống Thanh Thư: “Hay là bé con thử ngay bây giờ?" Tống Thanh Thư xua tay: “Sắp ăn cơm , em rửa tay đây.”
Hạ Phong bóng lưng rời như cây trúc xanh, bất lực.