Trong tiếng mời liên thanh của , Trần Dung thi lễ, lên xe ngựa.
Khi chúng phó Vương gia xuất hiện ở thành Nam Dương, thỉnh thoảng sĩ tộc đưa tiễn. Bọn họ trăm dũng sĩ hình cường tráng chỉ trỏ nghị luận. Nhóm nữ lang thì cúi đầu lau lệ, yên lặng theo phía xe ngựa, vẫn đưa tiễn đến tận cửa thành.
May mắn, Trần Dung trong xe ngựa của Vương gia, ai chú ý tới một nữ lang như nàng xen lẫn trong đó.
Khi đến cửa thành, còn một ít nữ lang cùng sĩ tộc đưa tiễn, Trần Dung xuyên thấu qua rèm xe bên ngoài, thấy xe ngựa của Thượng tẩu phía xa, khiến cho bất luận kẻ nào chú ý thì lặng lẽ thở dài một .
Sau khi khỏi cửa thành hai trăm bước, dừng chân theo các dũng sĩ rời . Đến khi vó ngựa giẫm đạp tạo nên cát bụi dần dần biến mất trong tầm , nhóm nữ lang nức nở thút thít vẫn đó đưa tiễn.
Thượng tẩu thấy tới gần thì vội vàng đánh xe tới gọi: “Nữ lang?”
Trần Dung lên tiếng, xuống xe ngựa.
Nàng bước lên, Thượng tẩu thấp giọng : “Nữ lang, lão nô với bọn họ, nếu hỏi thì nhân tiện Bình ẩu tới thành Tây Minh tìm kiếm nhân, lo lắng cho nên đưa tiễn, tới tháng mới thể trở về. Ta cũng với Bình ẩu , bảo bà thời gian đóng cửa , gặp bất cứ ai.”
Trần Dung lão lo lắng cho thanh danh của . Cho dù đến tình trạng , Thượng tẩu vẫn mong giữ một tia may mắn, chính nàng cũng như thế ? Lập tức, nàng cúi đầu đáp: “Ta .”
Lúc , một tráng hán quát to: “Đi thôi thôi, đừng chậm trễ nữa.” Giọng của vang lên, roi ngựa vung lên tới tấp.
Theo bước của , cũng liên tục thét to. Bọn họ đang lo lắng thành Mạc Dương sẽ vây khốn , tới cứu viện cũng kịp.
Thượng tẩu vội vàng điều khiển xe đuổi theo.
Kế tiếp bọn họ chạy ngừng nghị.
Ngoài dự kiến của là, nữ lang Trần Dung sức khỏe vô cùng , nàng mỏi thì cưỡi ngựa, cưỡi mệt thì xe, hề thốt nửa câu oán hận, gây phiền toái cho bọn họ. Chỉ cần điểm , tuyệt đại đa sĩ tộc tử cũng bằng nàng, chúng phó âm thầm cảm khái trong lòng.
Đi cả một ngày, đến nửa đêm, văn sĩ trăng sáng treo giữa bầu trời, quát: “Nghỉ ngơi một chút.”
“Vâng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-von-phong-luu/chuong-129-nguoi-von-phong-luu.html.]
Mê Truyện Dịch
Đoàn xe dừng , chúng phó liền điều khiển xe ngựa đỗ thành hình tròn che ở bên ngoài, cưỡi ngựa và xe ngựa của Trần Dung thì ở giữa, bắt đầu nghỉ ngơi — vì tiết kiệm thời gian, đoàn hoặc là ngủ trong xe ngựa, hoặc là dựa ngựa nhắm mắt dưỡng thần, hạ trại.
Sau khi văn sĩ an bài hết thảy thì đầu về phía xe ngựa của Trần Dung. Nhìn rèm xe khẽ lay động, Trần Dung im lặng chi cực, chắp tay, với giọng khách khí: “Nữ lang, buổi trưa ngày mai thể tới thành Mạc Dương .”
Trần Dung gật đầu, nàng cất giọng hỏi: “Không quân tử chuẩn từ cửa thành nào?”
Văn sĩ giật , : “Tất nhiên là cửa thành phía nam.”
Thành Nam Dương ở phía đông nam của thành Mạc Dương, theo cửa thành phía nam là điều hợp tình hợp lý.
“Không thể!” Trong xe ngựa, giọng của Trần Dung trong trẻo quyết đoán: “Người Hồ cũng việc quân sự, tất nhiên bọn họ sẽ bày binh bố trận ở cửa thành phía nam để ngăn trở viện binh đến từ thành Nam Dương. Ngay cả cửa thành phía bắc cũng , nghĩ từ cửa tây.”
Văn sĩ giật , và cùng , đó chắp tay hỏi: “Nữ lang nghĩ rằng thể từ cửa thành phía tây ?”
“.” Trần Dung trả lời cực kỳ quyết đoán.
Văn sĩ nhíu mày : “Để chúng thương nghị một chút.” Hắn thối lui về phía .
Chỉ chốc lát, văn sĩ tới với Trần Dung: “Lời của nữ lang lý, ngày mai chúng sẽ từ cửa tây.”
Trần Dung đáp lời, trong giọng cũng sự vui sướng vì ý kiến của khác tiếp thu.
Văn sĩ chăm chú rèm xe lay động, thầm nghĩ: Nữ lang tuổi còn nhỏ, dũng mưu, thong dong bình tĩnh, lang quân quả nhiên thật tinh mắt!
Sáng sớm ngày hôm , xuất phát.
Sau khi quyết định sẽ từ cửa thành phía tây, bắt đầu theo đường vòng.
Tới gần buổi trưa, đoàn tiến lên càng ngày càng khó khăn, thỉnh thoảng sĩ của Hồ xuất hiện ở phụ cận. Những lúc đó, đều ngừng thở, bao mảnh vải lên bánh xe để che dấu vết, lặng yên di chuyển.
Giữa trưa, tường thành cao lớn gồ ghề của Mạc Dương xuất hiện ở mắt . Cho dù cách xa như , cũng thể thấy bóng lấp ló tường thành.