Người Vốn Phong Lưu - Chương 708: Người Vốn Phong Lưu

Cập nhật lúc: 2025-08-08 05:40:52
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chàng , đêm nay nàng vì đau đớn mà tỉnh bốn , nôn khan hai . Chàng còn dặn dò nhóm tỳ nữ sắc thuốc bón cho nàng uống.

Chàng thấy mỗi nàng trằn trọc, thấy mỗi nàng r*n r*.

Chàng nghĩ rằng đường đường là Lang Gia Vương Thất, ở bên ngoài phòng phụ nhân còn thể thống gì nữa? Vì thế xoay rời .

mới một bước thì , phát hiện chỉ ở ngoài phòng của nàng thì trong lòng mới thể kiên định. Thậm chí vài còn đến bậc thang, đẩy cửa mà . chỉ bước vài bước, cuối cùng vẫn dừng chân. Thật sự là buồn , sợ hãi, dám .

Trong lúc Vương Hoằng hôn nàng, Trần Dung khẽ cự tuyệt, nhíu mày r*n r* : “Đau.”

Mê Truyện Dịch

Vương Hoằng cả kinh, vội vàng buông lỏng cánh tay.

Chàng cúi đầu, lấy một chiếc khăn trong n.g.ự.c áo, lau mồ hôi và nước mắt mặt nàng, khẽ : “A Dung, thế gian việc đều là như thế, hiếm như ý . Lần sai lầm , cũng hối hận . Nàng buông bỏ nó , quên nó . Chỉ như thế, nàng và mới thể viên mãn.”

Chỉ trong chớp mắt, giọng của khôi phục bình thản cùng thong dong, giống như .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-von-phong-luu/chuong-708-nguoi-von-phong-luu.html.]

Trần Dung khẽ cử động, giọng khàn khàn hàm hồ: “Buông bỏ, quên nó ư?”

“Phải.” Vương Hoằng hôn lên môi nàng, với vẻ quyết đoán: “Quên nó , sai , tất sẽ điều với nàng nữa. Nàng ánh trăng , tròn đến mức tận cùng cũng sẽ khuyết. Hoa , nở đến mức cực diễm sẽ tàn lụi. Mưa, dữ dội đến mấy cũng sẽ kéo dài lâu, gió cũng là như thế. A Dung, việc đời cho tới bây giờ đều là , đều khiếm khuyết, như ý , câu , ông trời vĩnh viễn sẽ để cho chúng sinh viên mãn. Nếu nàng cứ chấp niệm, đối với nàng và cũng lợi gì cả.”

Nhìn l*n đ*nh đầu, Trần Dung kinh ngạc đến mức thất thần.

Lúc , nàng hề rơi lệ, vẻ mặt tràn ngập cô độc.

Sự cô độc , Vương Hoằng luôn luôn thấy vẻ mặt nàng, nhưng bao giờ khiến cảm thấy khó chịu như một khắc .

Chàng giữ chặt vòng eo nàng, giọng khàn khàn: “A Dung, là đủ , cần gì nghĩ nhiều như thế?”

là đủ ?

Loading...