Chương 4
Đi nửa đường, điện thoại reo là gọi.
“Lập Hạ , Tiểu Tự hỏi điện thoại của con. Nó bảo con để quên túi trong xe.”
“Gọi bình thường của con thì liên lạc , nên cho nó di động mới của con .”
“Nó bảo gọi đó cũng , nên thử gọi giờ thì nối máy nè.”
Cả cứng đờ, sống lưng lạnh toát.
Cái di động đó là mới đăng ký khi đại học.
Rất ít .
Mà trong lúc yêu qua mạng, cũng dùng chính .
Trời ơi, ơi…
Lần con tiêu đời .
Toang thật .
run trong cơn gió lạnh đang tràn về.
Cái mạng di động c.h.ế.t tiệt , đến lúc quan trọng mất sóng chứ!
Đang hoang mang , thấy giọng Chu Tư Tự vang lên phía :
“Kiều Lập Hạ.”
chậm rãi , thấy đang đó, ánh mắt phức tạp, mang theo chút oán hận.
Giọng trầm thấp, gần như nghiến răng:
“Chị chính là Chiếc bánh quy nhỏ đúng ?”
thở dài, chẳng còn đường chối, đành thẳng:
“Phải, là .”
Cậu im lặng.
gượng, tiếp lời:
“Thất vọng lắm đúng ?”
“Cho nên đừng đổi nick mà kết bạn với nữa, phiền lắm.”
Nói xong, tập tễnh bước cổng trường, để đó lời nào.
Từ hôm đó, WeChat của thật sự yên ắng.
Không còn lời mời kết bạn, tin nhắn, gì cả.
Lẽ thấy nhẹ nhõm mới đúng, nhưng trong lòng trống trải đến kỳ lạ.
Cả ngày cứ buồn bực thôi.
Chắc là do cái chân khỏi, bình thường .
Người chẳng thể tung tăng, tâm trạng cũng tụt theo.
Niệm Niệm thấy mặt mày ủ rũ, bèn vỗ vai an ủi:
“Thôi nào, phát hiện thì phát hiện chứ . Có gì to tát .”
“Trường thiếu gì mấy em khóa theo đuổi . Chọn đại một trai mà tìm hiểu .”
thở dài:
“Giờ tớ chẳng tâm trạng yêu đương gì cả.”
Cuối tuần, tự tay nấu cho một bữa thật nhiều đạm để bồi bổ.
Về đến nhà, ngạc nhiên khi thấy Chu Tư Tự cũng mặt.
Bình thường cuối tuần chẳng bao giờ về.
Sao hôm nay khác?
Cậu thấy thì thoáng hoảng, ánh mắt né tránh rõ ràng.
cũng ngượng, cố tình lờ .
Trong bữa cơm, liên tục gắp cá cho .
Đến lúc chú Chu định gắp cho miếng củ từ thì…
Mẹ và Chu Tư Tự cùng lúc cất tiếng:
“Lập Hạ dị ứng với củ từ!”
chỉ chui xuống đất.
Chú Chu vội xin :
“Là chú sơ ý quá.”
Đang ăn, nhắc chuyện mai đưa bệnh viện chụp CT.
“Mai cuộc họp của hủy , em và đưa Lập Hạ ”
Chú Chu gật đầu.
Ngay lúc , Chu Tư Tự đột nhiên mở miệng:
“Ngày mai con rảnh, để con đưa chị Lập Hạ .”
“Cô Kiều, cô cứ lo công việc ạ.”
trố mắt.
Gì đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguoi-yeu-qua-mang-la-em-trai-ke/chuong-4.html.]
Không đang tránh né ?
Giờ cùng ?
Mẹ và chú đồng ý.
Cậu đẩy điện thoại về phía :
“Chị Lập Hạ, chúng kết bạn WeChat . Tối em báo chị giờ .”
Trời ơi, mà khôn khéo thế .
Dưới ánh mắt của và chú, đành lấy điện thoại quét mã.
Chu Tư Tự chờ một lúc, thấy thông báo, liền cau mày hỏi:
“Chị, em thấy lời mời? Mạng chị yếu ?”
trừng mắt lườm , nghiến răng gửi lời mời kết bạn.
Phần ghi chú đổi thẳng thành tên thật của .
Tối đó, khi ngủ, vô tình thấy và chú chuyện ngoài phòng khách.
Chú Chu cảm khái:
“Cuối cùng thì hai đứa nhỏ cũng hơn , thấy yên tâm hẳn.”
Mẹ theo:
“ đó, ngờ Tiểu Tự còn nhớ cả việc Lập Hạ dị ứng nữa.”
trong phòng: …
Có khổ cũng chẳng kể với ai.
Sáng hôm , ăn sáng xong, lên xe của Chu Tư Tự.
Theo thói quen, mở cửa ghế .
Cậu cau mày:
“Chị coi em là tài xế ?”
sững nửa giây, suýt vấp chân.
Cái thằng …
Lại còn bắt đầu gọi là “chị” nữa.
Giọng khàn ấm, mềm đến mức khiến thấy mà ngứa tim.
thầm rủa bản hai giây đừng mà suy nghĩ linh tinh nữa!
Người chỉ đang gọi chị kế thôi, đừng tưởng bở!
Chu Tư Tự mở cửa ghế phụ:
“Ngồi đằng .”
Để tránh chuyện với , lên xe nhắm mắt giả vờ ngủ.
Giả vờ… giả vờ một hồi thành ngủ thật.
Khi tỉnh dậy, xe dừng trong bãi đỗ của bệnh viện.
Trên phủ thêm một chiếc áo khoác, là áo của Chu Tư Tự.
Vẫn mùi nước giặt sạch sẽ, dễ chịu quen thuộc.
sang, bắt gặp ánh mắt đang .
Ánh đó khiến rợn .
Không lẽ định trả đũa vì cú chia tay đột ngột hôm ?
Hay là… cảm thấy chuyện thất tình vì thật đáng hổ?
cũng là nạn nhân trong vụ mà!
Nghĩ thế, liền dựng thẳng lưng, cố lấy khí thế.
“Nhìn cái gì mà !” - bực dọc .
Rồi đưa áo trả :
“Đến nơi gọi dậy?”
Chu Tư Tự chậm rãi đáp:
“Thấy chị ngủ ngon quá… nỡ gọi.”
: “…”
Sau khi chụp phim, bác sĩ bảo xương đang hồi phục , thêm một tuần nữa là thể tháo bột.
Từ bệnh viện , Chu Tư Tự lái xe đến một quán cat café (quán cà phê mèo).
lập tức độn thổ.
Đây chẳng là nơi mà và em trai nhỏ hẹn sẽ đến ngày gặp mặt đầu tiên !?
cau mày:
“Cậu đưa tới đây gì?”
“Tiện đường.” đáp tỉnh bơ.
vốn định , nhưng thấy mấy con mèo nhỏ xinh xắn đang trong ổ, tay tự động vươn xoa xoa, giơ điện thoại chụp chụp.
Cứ thế, chúng đó lâu.
Đến lúc nhận thì trời gần tối, bụng đói meo.