Chỉ thấy  long ỷ  một  đàn ông trung niên cao lớn tuấn mỹ, khoác   bộ long bào đen vàng  mỹ ôm trọn lấy  hình, bàn tay thô ráp đầy sẹo nhanh chóng lật giở phê duyệt tấu chương, cả  toát  khí chất hoang dã hung hãn.
Giống như một con sư tử đang ngủ gật, dường như chỉ trong khoảnh khắc sẽ mở mắt vồ lấy con mồi.
Ta chỉ liếc  một cái   dám  nữa.
Uy nghiêm  quá lớn, cả long ỷ cũng  thể che giấu  sự nguy hiểm tỏa  từ  .
Nếu  Vương gia là một con sói  sức sát thương cực lớn thì Bệ hạ chính là con sư tử  thể dễ dàng cắn c.h.ế.t con sói đầu đàn .
Dưới sự uy h.i.ế.p của Bệ hạ, cảm giác áp bách mà Vương gia mang đến chẳng đáng kể chút nào.
"Sao , ngươi sợ trẫm ?"
Phê duyệt xong một xe tấu chương, Bệ hạ cuối cùng cũng  thời gian liếc  chúng ,    với vẻ mặt nửa  nửa :
"Ngươi cũng cẩn thận đấy,  giống những nữ nhân dị giới khác, ánh mắt cứ dán chặt  trẫm.”
"Bằng sự thông minh lanh lợi  của ngươi, trẫm sẽ tăng thêm một phần thưởng nữa."
"Tạ... tạ Bệ hạ."
Ta quỳ xuống dập đầu cung kính, coi như   thấy những lời   về những  xuyên  khác.
Chết bạn  c.h.ế.t , mấy chuyện ngu xuẩn mà các nàng   thì liên quan gì đến .
Chẳng   câu  rằng: Người thông minh  yêu đương, FA học vị cao ngất ngưởng ?
Ta là  phụ nữ  khiến cho bách tính no ấm!
Tình yêu gì đó chẳng liên quan đến ! Cút xéo !
-
Nhận thưởng xong, chúng  cũng   về, Hoàng thượng   khi phê duyệt xong tấu chương hôm nay sẽ giữ chúng   dùng bữa,  nên chúng  liền  dạo loanh quanh trong hoàng cung, chờ  triệu kiến.
Chuyến dạo chơi  thật sự  tầm thường chút nào,   mà   thấy hoa khoai tây trong góc Ngự hoa viên!!
"Mẹ ơi!!"
Ta hét lên, lao về phía  như ếch nhái xuống nước, ôm chậu hoa trồng khoai tây, hận  thể hôn c.h.ế.t bông hoa trắng nhỏ bé .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguyen-cho-thien-ha-khong-con-nan-doi/chuong-7.html.]
"Ngươi   gì thế?"
Vương gia mặt đen sì kéo  dậy: "Đây là hoàng cung, đừng  mất mặt   ?"
"Muốn phát điên thì về Vương phủ    gì thì ,  mặc kệ ngươi."
"Vương gia... hihihi..."
Sau khi bới đất xác định đây chính là củ khoai tây mà  ngày đêm mong nhớ,   hì hì  : "Sau khi  đây là bảo bối gì, ngài cũng sẽ phát điên thôi."
"Ngươi chắc chứ?"
Hắn liếc  một cái, cảm thấy  thể nào,  là  coi trọng lễ nghi như ,   thể ôm chậu hoa phát điên giữa chốn đông  chứ.
"Loại cây lương thực  ở chỗ chúng  năng suất bình thường đạt 3000-5000 cân/mẫu, nếu đất đai màu mỡ, giống , nhiều thì  thể đạt vạn cân."
Ta dùng giọng điệu mơ màng  bên tai Vương gia: "Hơn nữa chỉ cần  hai đến ba tháng là  thể thu hoạch."
"Vương gia, xin hỏi bây giờ ngài  thể phát điên ?"
Vương gia: "..."
"Móa! Vương gia ngươi buông tay ! Đừng  giành chứ!!"
"Quần áo của ! Ngươi  mà  xé quần áo  để bọc chậu hoa, ngươi   quần áo !"
"Tránh !! Ngươi cũng  tay  chân tự   đào  ! Vậy mà còn tranh giành của , ngươi  còn   hổ !"
Sau một hồi giao lưu hữu nghị (?), cuối cùng chúng  cũng  thể hòa bình chung sống cùng  ngắm hoa khoai tây.
Vương gia  thứ   phổ biến lắm, nhưng cũng   là ít. Ít nhất mỗi nhà quyền quý đều  trồng, là một loại cây cảnh.
Nói xong,  nhẹ nhàng hái một chiếc lá,  nếm thử xem mùi vị thế nào.
Ta lúc  mới nhớ  khoai tây  độc - solanine.
Vì , ‘bốp’ một cái,  đánh lệch bàn tay đang ngứa ngáy loạn động của Vương gia, trừng mắt  : "Loại cây   độc, đừng ăn bừa bãi!"
"Hả?"
Hắn sững  một lúc,  đó sắc mặt dần bình tĩnh : "Ý của ngươi là phần ăn  của loại cây lương thực   ít?"
"Không, một chút cũng  ít."