Chương 3
 
Khi video xin  công khai của Nguyên Nhĩ  công bố,   thấy khuôn mặt vốn cao ngạo của   bây giờ  trắng bệch, thảm hại  từng thấy.
 
Dù như  nhưng  thừa , những đại gia lắm tiền như họ, việc   đáng   tù, họ chỉ  cho  lệ.
 
Chỉ một video xin  là  xong chuyện.
 
Cũng như từ xưa   vẫn gọi  là “côn trùng”, trong mắt họ, tầng lớp thấp luôn là côn trùng,  trong hạ thành còn  khinh thường hơn nữa.
 
 họ quên rằng, dù là côn trùng, khi  dẫm chết, nó cũng  chịu  im.
 
 vuốt màn hình, tìm tới  của Bùi Trạch, nhắn một tin:
 
“Lời     còn tính ? Em đồng ý .”
 
Bùi Trạch tới với vẻ cau , vẫn mồm mép mắng chửi:
 
“Cô  đồng ý là đồng ý ? Trước còn tỏ vẻ cao ngạo, bảo  đừng bận tâm… giờ thì   thấy  vui …”
 
Lời   dừng   đôi mắt  đỏ hoe của ,  giả vờ đáng thương liếc    cúi mặt.
 
“Không vui thì thôi.”
 
 định rời  thì   chặn . Bùi Trạch   từ  xuống , mắt dừng  ở vết bầm  cổ .
 
“Thôi  ,  theo  , ai bảo   bụng chứ.”
 
 lên xe ,   câu nào, ôm đầu gối mà , trong xe lúc  chỉ còn tiếng nấc nhẹ của .
 
Một lúc  Bùi Trạch  nhịn nổi nữa, vụng về đưa cho  hộp khăn giấy:
 
“Ê, đừng  nữa.”
 
Thấy   đáp  Bùi Trạch bực bội, liền móc mỉa  “  điều”.
 
Lời mắng  kéo dài lâu, nó dừng hẳn khi  nhoài  lòng  :
 
“Bùi Trạch, em sợ lắm, sợ lắm,  hành hạ em mãi…”
 
Trong  gian chật chội nồng nặc đó, nước mắt  rơi lên cổ ,  khí trở nên ẩm ướt.
 
“Anh sẽ đối  với em chứ?”
 
Bùi Trạch  giọng  đầy mong chờ, cổ họng  run run, ánh mắt chạm    vội rút  như  điện giật:
 
“Để xem  .”
 
  nhịp tim  đập gấp, bàn tay  khẽ vuốt đầu , giọng khàn khàn,  nét lúng túng nhưng  ấm áp:
 
“Cứ theo  ,  sẽ  để  khác bắt nạt em nữa .”
 
…
 
Ít   rằng,  đầu  gặp Phó Chước thì Bùi Trạch cũng  mặt ở đó.
 
Khi , ánh mắt của hai    đều giống như .
 
 cuối cùng   chọn Phó Chước.
 
Lần gặp   đó,  mặt thiên hạ Bùi Trạch vẫn giữ vẻ lịch lãm, chỉ riêng với  thì luôn đầy mỉa mai,  một lời tử tế.
 
Khi đó   chỉ là  ấm nhà họ Bùi,  rảnh rỗi và thích  oai.
 
Còn Phó Chước  tiếp quản gia đình,  thể hiện  tài năng và uy quyền.
 
Bùi Trạch tin rằng  chỉ theo phe kẻ  quyền thế nên     thành kiến với .
 
Trong  các bạn bè Phó Chước, chỉ  Bùi Trạch là chửi mắng  nặng lời nhất.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguyet-han/chuong-3.html.]
Ai ai cũng    khinh   mặt.
 
Cho đến  cái bình rơi xuống,  đẩy    và để chính   thương,   mới bớt kích động phần nào, phần lớn thời gian còn  chỉ âm u  .
 
Ở lứa tuổi thanh niên nơi cảm xúc  thể giấu kín,  nên mỗi    sang, Bùi Trạch cũng  né mà chỉ  khinh, mắng  hão huyền.
 
Bao năm trôi qua, Bùi Trạch vẫn chẳng  đổi.
 
Khi đưa  về chỗ ở,   tự hào chỉ  nội thất trong phòng  khoe khoang:
 
“Thấy , ở đây  là đồ do nhà thiết kế  tên tuổi , tủ áo  đồ cao cấp. Nhìn cái bộ đồ rách rưới   em ,  hối hận  vì  theo  ngay từ đầu ?”
 
Một khi    gán cho  là  thích trèo cao thì khó mà  đổi .
 
 chỉ khẽ đáp “ừ”,  hề tranh cãi.
 
Tính khí Bùi Trạch còn nóng nảy hơn Nguyên Nhĩ  nhiều.
 
Như thể  chuyện nhỏ nhặt đều  thể khiến   khó chịu.
 
Chuyện lớn thì là vì   vỡ bể cá  đặc biệt chuẩn , chuyện nhỏ thì vì  vô tình  tin tức về Nguyên Nhĩ lâu hơn chút  cũng nổi trận lôi đình.
 
   dễ dỗ Nguyên Nhĩ nhiều: chỉ một một nụ hôn, một cái ôm là nỗi giận tan biến.
 
 nấu món sườn xào chua ngọt mà  thích nhất, rảnh rỗi còn nhảy vũ đạo mới học cho  xem.
 
Bùi Trạch miệng thì than phiền nhưng ánh mắt dần sáng lên,  ngoan ngoãn một bên mà vô thức mỉm .
 
Miền Nam ẩm ướt,  mùa mưa dầm thì càng mang theo vẻ u ám.
 
 co   sofa, đầu gối đau đớn như  kiến bò qua.
 
Bùi Trạch quỳ nửa   mặt, lo lắng hỏi   .
 
 ngẩng lên, mỉm , dịu dàng hỏi:
 
“Bùi Trạch,  thật sự   vì  ?”
 
Anh ngập ngừng  trả lời, giọng thẹn thùng:
 
“Anh  quên chuyện   em  thương  ?”
 
…
 
Lần gặp thứ hai với Bùi Trạch,  vẫn giữ thái độ lạnh lùng với .
 
Nhân lúc Phó Chước   ngoài  điện thoại,   vì để lấy lòng   xô  xuống nước.
 
Bùi Trạch thì   lạnh lùng, còn ngăn cản những  định lao tới cứu .
 
“Cho cô một bài học, lát nữa cứu cũng  muộn.”
 
Bùi Trạch   lúc đó  đang sốt cao.
 
Anh cũng   nước hồ mùa đông lạnh đến mức nào.
 
Từ đó, đầu gối  dính bệnh, những ngày âm u mưa gió là  đau nhức khó chịu.
 
“Em đau lắm,  ơi,   ?”
 
  thẳng  Bùi Trạch, mồ hôi của cơn đau rơi xuống  mu bàn tay , nóng đến khiến đồng tử  giật .
 
Ngày hôm  mưa  lớn, Bùi Trạch quỳ bên ngoài  trời mưa.
 
Nước mưa  ướt bộ đồ đắt tiền của ,  đau bao lâu thì  quỳ ở đó bấy lâu.
 
 chẳng nhớ   bao nhiêu lời xin , cũng chẳng bận tâm.
 
 chỉ lặng  vết sẹo hung tợn  cổ .