Chương 4
 
Một vết sẹo chéo,  sâu,  thôi  thấy sự hiểm nguy của ngày đó,   lẽ  suýt nữa  cướp  mạng sống của .
 
Cho dù  những kỹ thuật hàng đầu, bác sĩ cũng  thể giúp  xóa  vết sẹo đó.
 
Vì  Bùi Trạch đặc biệt thích áo cổ cao, mùa đông thì lúc nào cũng quàng khăn.
 
 còn nhớ  từng hỏi về nguồn gốc vết sẹo .
 
Bùi Trạch   với vẻ ghét bỏ sâu sắc cùng một nỗi sợ nhỏ nhoi  dễ nhận .
 
Sau vài câu dò hỏi,  cũng  giấu :
 
“Một kẻ ở hạ thành  gây , sự thật là mấy    từ nơi đó dù  đỗ học viện quân sự liên bang cũng  thể che dấu nổi sự hạ đẳng.”
 
Nói xong  mới chợt nhận   cũng đến từ hạ thành, cẩn thận liếc  như một   nghĩ đến lời xin  nhưng  vì ngại mà  dám mở miệng.
 
  bận tâm tới việc  quát mắng  khác mà kéo cả  , chỉ cúi mắt hỏi:
 
“Người  thể    thương mà vẫn học  ở học viện quân sự liên bang, hẳn cũng  giỏi chứ?”
 
Bùi Trạch vội vàng phản bác mà  suy nghĩ:
 
“Chỉ là tình cờ lúc   để ý nên mới đắc thủ thôi. Loại đó cả đời  xứng  chung với . Học viện quân sự liên bang cũng thỉnh thoảng tuyển vài kẻ dân thường lấm bẩn.”
 
Thấy  im lặng  vết sẹo  cổ ,  tưởng  đang lo lắng cho  nên dịu giọng an ủi:
 
“Thôi  , chuyện  qua . Lúc đó  chỉ cần đá một phát là xong, mũi  còn gãy  nữa  kìa, ha ha, tiếc là em   thấy cảnh tàn tạ của .”
 
Rất lâu ,  mới thở dài, ngẩng mặt   ánh mắt  chút nghi hoặc của , nở một nụ  nhẹ, giọng  khẽ:
 
“Anh  đúng,  đó thực sự  nên   học viện quân sự liên bang.”
 
…
 
Cuộc sống bình yên chấm dứt  ngày Phó Chước tỉnh .
 
Hơn chục vệ sĩ xông  nhà họ Bùi, Bùi Trạch còn  kịp phản ứng thì   ghì xuống đất.
 
Trên giường bệnh, gương mặt Phó Chước mới tỉnh vẫn còn lờ đờ mệt mỏi.
 
Anh  sang  , gọi nhỏ ấm áp:
 
“Nguyệt Nhi,  đây.”
 
Thấy   im, nét mặt Phó Chước lập tức lạnh , ánh mắt liền chuyển sang Bùi Trạch đang trợn mắt  .
 
“Tay nào của mày  chạm  cô ?”
 
Bùi Trạch nghiến răng  , Phó Chước liền  lệnh cho vệ sĩ hủy  hai tay của Bùi Trạch.
 
Trong phòng bệnh vang lên những tiếng rên nặng nề.
 
 vốn   Phó Chước là  liều lĩnh đến mức điên rồ.
 
 nhà họ Bùi   dễ  khuất phục.
 
Phó Chước  thức dậy và  tay như  với Bùi Trạch, chuyện  ầm lên là điều  tránh khỏi.
 
Cuộc ẩu đả giữa hai nhà lập tức nổ , động tĩnh lan  khắp thượng thành.
 
Ở thượng thành, các gia tộc vốn dính dáng chằng chịt, nếu om sòm thật sự thì chỉ  hai bên cùng thiệt hại.
 
Vì  nhà họ Nguyên, vốn là bạn  của cả hai bên,     can thiệp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguyet-han/chuong-4.html.]
 
Họ phái Nguyên Dịch  hòa giải hòng xoa dịu tình hình.
 
 trốn  một góc,  thấy Nguyên Dịch bước  khỏi phòng bệnh của Phó Chước,  bước nhanh vài bước   thấy tiếng  gọi:
 
“Làm ơn cứu giúp em, em thật sự  thể tiếp tục ở bên Phó Chước  nữa.”
 
 khoe cánh tay đầy vết thâm tím, cả  run rẩy, nước mắt đỏ hoe nắm lấy ống tay áo   mà nài nỉ:
 
“Cứu em với,  giúp em …”
 
Nguyên Dịch thản nhiên, ánh mắt quét qua má đầy nước mắt của   bỗng nở một nụ  mưu mô.
 
“Con chuột nhỏ, Phó Chước mù mất một mắt, Nguyên Nhĩ gãy một chân, Bùi Trạch mất hai tay, hình như những   liên quan tới cô đều chẳng  kết cục   nhỉ?”
 
Nụ  của Nguyên Dịch đầy ác ý, bàn tay thô lỗ nâng cằm  lên:
 
“Hay là cô nghĩ  cũng như họ, là một thằng ngốc  cô  cho say đắm?”
 
Nguyên Dịch cuối cùng phớt lờ lời van nài của , chẳng do dự giật tay   khỏi ống tay áo.
 
Cuộc tranh chấp giữa nhà họ Phó và nhà họ Bùi vẫn tiếp diễn, khí thế càng lúc càng dữ.
 
Công việc hòa giải của Nguyên Dịch  hề dễ dàng, nên tần suất  xuất hiện ở phòng bệnh của Phó Chước ngày một nhiều hơn.
 
  cầu xin giúp đỡ nữa, chỉ yên lặng ở bên cạnh Phó Chước, thỉnh thoảng liếc   bằng ánh mắt sợ sệt.
 
Kể từ khi tỉnh dậy, Phó Chước trở nên kiểm soát  dữ dội hơn.
 
Chỉ cần   ở trong tầm mắt của ,  sẽ hất quăng đồ vật, gầm hét ầm ĩ.
 
 giờ   còn ngoan ngoãn như  nữa,  lạnh lùng, hạn chế  chuyện với  nếu  cần thiết.
 
Sự thờ ơ của   Phó Chước phát điên.
 
Nhiều  Nguyên Dịch bắt gặp cảnh  hét   với vẻ mặt điên cuồng.
 
Đến khi  một  Phó Chước cưỡng hôn , kéo bầm cổ tay , Nguyên  Dịch  thể chịu nổi nữa.
 
Trong khi Phó Chước ngủ say,  kéo   một góc:
 
“Cô   là  chủ ý  ? Cố tình tỏ  đáng thương để moi lòng thương hại của  ?”
 
Trước lời trách móc của Nguyên Dịch  vẫn thờ ơ, chỉ ngoan cố  , run run hỏi:
 
“Vậy    thương hại  ?”
 
Ngày hôm , Nguyên Dịch ném cho  một túi xách, bên trong  vé máy bay và chút tiền, giọng  lạnh lùng:
 
“Ngày mai giờ   đến đón cô. Nhớ kỹ những lời cô    thì đừng  về, và đừng  liên hệ với ba   nữa.”
 
 khẽ gật đầu,   cảm ơn bằng ánh mắt.
 
Nước mắt lấp lánh khiến Nguyên Dịch thoáng khó chịu,    .
 
 cảnh  mong đợi, cái cảnh  ngoan ngoãn chờ  đón   xảy .
 
Trước mặt  bây giờ là những cú đ.ấ.m đầy giận dữ của Phó Chước.
 
“Nguyên Dịch, mày cũng dám chọc ngoáy tao ?”
 
Hai   sang đánh , hỗn loạn  bùng lên.
 
Phó Chước vớ lấy ghế đập mạnh lên đầu Nguyên Dịch.