Chương 5
 
Máu đỏ loang  nền nhà, tiếng hét và tiếng chân lao tới vang khắp.
 
Trước khi Nguyên Dịch ngất , ánh mắt  vẫn dán chặt  .
 
 mỉm  với , môi mấp máy:
 
“Chào .”
 
Vé máy bay  nhận  tay,  nộp luôn cho Phó Chước.
 
Anh dù ngày càng nghi ngờ,  nổi giận, nhưng vẫn  tin lời .
 
Vì rốt cuộc Nguyên Dịch vốn là  điềm tĩnh nhất trong  bọn họ, cũng   tỏ  cảm tình với .
 
Liên tiếp đánh thương Bùi Trạch và Nguyên Dịch, đến hiện nay ngay cả nhà họ Phó cũng chịu  nổi áp lực.
 
Phó Chước  chẩn đoán rối loạn lưỡng cực,   khóa c.h.ặ.t t.a.y chân  giường bệnh.
 
   mặt , lặng lẽ gọt táo. Phó Chước  chằm chằm, mắt  chớp.
 
“Nguyệt Nhi, em   rời xa . Mắt  là vì em mà mù đó!”
 
Ngày xảy  hỏa hoạn, Phó Chước vì cứu  mà  mù một mắt.
 
Bây giờ mắt trái  còn nguyên, mắt  thì là một con mắt giả.
 
Trong ánh đèn lạnh, con mắt giả đó hiện  vẻ lạnh lùng vô cảm.
 
Bị   chằm chằm khiến  cảm thấy thật rùng rợn.
 
Trước hỏa hoạn,  vẫn lạnh nhạt với , căm ghét tính độc đoán của .
 
   đó   mềm lòng, trở nên ngoan ngoãn hơn, chịu  chuyện với  nhiều hơn.
 
Phó Chước vì vết thương ở mắt  buộc  rời khỏi quân ngũ, ngôi  trẻ sáng giá của liên bang tắt dần, khiến nhiều  tiếc nuối.
 
Chỉ  Phó Chước là  tiếc,  cho rằng chính vết thương đó  trói chân  và  .
 
Từ đó  luôn   cao, phán xét đạo đức, bắt  đền tội cho  suốt đời.
 
“Em nợ , cả đời   ở bên  để chuộc .” —  vẫn  .
 
 đặt con d.a.o gọt xuống, nhẹ nhàng chạm  con mắt giả của .
 
Trong ánh mắt  bừng lên hy vọng,  mở miệng dịu dàng:
 
“Anh thực sự nghĩ cái đèn đó tự nhiên rơi xuống ?”
 
Từng chữ từng chữ, giọng  chậm rãi nhưng bén như lưỡi dao, găm thẳng  tim .
 
“Lửa là em châm. Cái đèn rơi cũng do em . Nếu  thể đánh trúng  bằng đèn, em cũng sẽ dùng thuốc mê   bất tỉnh  tự tay  mù mắt  của .”
 
 mỉm .
 
“Con mắt đó là khoản lãi đầu tiên mà em đòi từ .”
 
…
 
Ai ai cũng   đến từ hạ thành nơi bẩn thỉu, hỗn loạn và cằn cỗi nhất.
 
Liên bang phân tầng xã hội dựa  gene; hạ thành hầu hết là những   gene cấp D và C.
 
Lần đầu  gặp Lâm Tinh Hà khi mới tám tuổi,  khi đó như một con ch.ó hoang lục lọi tìm thức ăn cạnh đống rác.
 
Lâm Tinh Hà thì là đầu gấu của khu , dù mới mười hai tuổi nhưng đánh   dữ, bọn trẻ ở đây ai cũng sợ.
 
Có  vô tình  đụng    khi   xong một trận đánh,  thể đầy vết thương.
 
Do dự một chút,  chia hai cái bánh mì ít ỏi của  , đưa cho  một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nguyet-han/chuong-5.html.]
 
Trẻ con ở hạ thành trưởng thành sớm, nên  hề  mấy thứ gọi là lòng  nữa.
 
 cho  bánh là vì  cứu   , hôm đó khi  suýt  đánh đến suýt chết,   tình cờ  qua, kẻ đánh   thù với  sợ   tập kích nên vội bỏ .
 
Dù   Lâm Tinh Hà chủ động giúp đỡ nhưng  vẫn ghi nhớ ân tình .
 
Không ngờ ngày hôm  Lâm Tinh Hà tìm đến, mang  theo bên .
 
Anh  tính khí hung hãn, khinh  gầy ốm.
 
Lúc    tên,  liền lấy họ   đặt cho cái tên Lâm Nguyệt.
 
Lâm Tinh Hà khinh khỉnh nhếch môi :
 
"Yếu thì cứ yếu, miễn là mày bám chặt lấy tao."
 
Anh rõ ràng phân rõ ân oán, chỉ vì một chiếc bánh mà  che chở cho  suốt sáu năm.
 
Khi Lâm Tinh Hà mười tám tuổi, kết quả gene báo  là cấp S.
 
Gene của công dân Liên bang  định đoạt từ khi sinh,  nên chuyện một đứa D bỗng biến thành S là một kỳ tích.
 
Học viện quân sự liên bang  gửi lời mời đặc cách,  nhận  .
 
Giữa tiếng reo hò của  , chỉ còn   là  vui.
 
  hiểu nổi sự hân hoan của Lâm Tinh Hà,  hiểu chiến trường   gì  ho.
 
Những lý lẽ cao xa    , cũng  cần hiểu.
 
Trong mắt , Liên bang từ lâu  bỏ rơi chúng .
 
Từ khi sinh ,   sống cùng ô nhiễm và bạo lực,   cũng là cảnh mục nát.
 
 và Lâm Tinh Hà   đống rác  xuống,  vẫn  thể hiểu quyết định của .
 
"Liên bang  cần ai bảo vệ, cũng  đáng để  hy sinh."
 
Lâm Tinh Hà nhướng mày, nghịch tóc   phá lên .
 
Anh tự tin, rạng rỡ, toát  niềm kiêu hãnh.
 
"Lâm Tiểu Nguyệt, chúng  sẽ  mãi ở hạ thành. Anh  cam chịu việc cứ ở mãi một chỗ rác rưởi ."
 
Anh đặt cho  tên Lâm Nguyệt, nhưng  gọi trìu mến là Lâm Tiểu Nguyệt như cách đùa bỡn.
 
Lâm Tinh Hà chỉ  đám bạn cùng lớn lên ở đây, giọng pha cả nụ :
 
"Một ngày nào đó  sẽ mang tiền và công nghệ về đây. Thượng thành  trại trẻ mồ côi,  nơi cứu trợ thì ở đây cũng sẽ ."
 
Ánh trăng rọi xuống, Lâm Tinh Hà nhảy khỏi đống rác, trong mắt  là tham vọng sống động.
 
 cũng nhảy theo, nhưng vì còn kém nên rơi trúng vòng tay .
 
Anh ôm eo   nhẹ nhàng đặt xuống, giống như ngày  từng mang  lên khỏi đống rác.
 
"Lâm Tiểu Nguyệt, còn một điều em   đúng."
 
"Chỉ cần Liên bang  em,   , thì việc  bảo vệ Liên bang là điều đương nhiên."
 
Lâm Tinh Hà véo má , tóc bay theo gió đêm, ánh mắt kiêu hãnh:
 
"Chỉ  thôi cũng để  bán mạng vì Liên Bang ."
 
Trong lòng  đầy sự đen tối và  cam lòng,  căm ghét  thứ  đời.
 
 Lâm Tinh Hà thì khác.
 
Anh thông minh, kiên cường, tràn đầy khí thế và sức sống, dù sinh  giữa bùn lầy nhưng vẫn  cống hiến cho Liên bang.