Bên trong nhà ma, Lê Diệu đang xem xét bộ gian nâng cấp.
Nhà ma của cô giờ một phó bản đầu tiên. Điều tiếp theo cần chính là khai trương và bán vé.
Hiện tại, cô còn nhiều tiền, tạm thời thể xây dựng cảnh thanh lâu của Như Hoa. Trước mắt, cô cần kiếm tiền , đó mới nghĩ đến việc mở rộng thêm.
Nghĩ là .
Cô bước ngoài, chỉnh tấm bảng hiệu, đó lên ứng dụng mua sắm nhóm, đăng ký mở bán vé.
Cô lướt qua một lượt, thấy giá vé của các nhà ma khác d.a.o động từ 100 đến 200 tệ, nơi thậm chí lên đến 300 tệ.
nhà ma của cô mới khai trương, danh tiếng, thể đặt giá quá cao ngay . Cô quyết định đặt vé ở mức 88 tệ/.
Sau khi chỉnh sửa nội dung quảng cáo, tải lên hình ảnh, cô hồi hộp chờ đợi.
Thế nhưng…
Cả một đêm trôi qua, một ai đặt vé.
Lê Diệu nhíu mày.
"Chỉ dựa ứng dụng mua sắm nhóm thôi thì đủ... Kênh tiếp cận quá hạn chế."
Cô suy nghĩ một lát, quyết định đến cửa hàng in gần đó, một ít tờ rơi để phát ở các trường đại học lân cận.
Đại học Kinh Tế và Tài Chính.
Trong một phòng ký túc xá nam, bốn trai đang tụ tập bàn bạc xem cuối tuần nên chơi.
Lão Đại trong phòng bạn gái, cuối tuần , bốn trai trong ký túc xá sẽ cùng bốn cô gái từ phòng của bạn gái tổ chức một buổi chơi. Tổng cộng tám , họ cần tìm một địa điểm đủ rộng rãi và thú vị.
"Hay là công viên giải trí?" Lão Đại đề nghị.
"Không , !" Lão Nhị lập tức lắc đầu phản đối. "Cuối tuần công viên đông lắm, chơi trò nào cũng xếp hàng dài cả cây ."
"Vậy dã ngoại ?" Lão Tam đẩy gọng kính sống mũi, chậm rãi đề xuất.
"Nhàm chán quá!" Lão Nhị phủ định ngay. "Với trong ký túc xá chúng đồ nấu ăn, chẳng lẽ mua đồ ăn vặt mang ?"
Mọi gật gù, cảm thấy cũng lý.
Vậy thì bây giờ?
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/16.html.]
Giữa lúc cả nhóm đang vò đầu bứt tai suy nghĩ, Lão Tứ đột nhiên lên tiếng:
"Hay là nhà ma !"
Cả phòng im lặng trong một giây, đồng loạt sang .
Lão Tứ – tên thật là Vương Kiện, nhỏ tuổi nhất ký túc xá, nhưng vóc dáng cao lớn nhất. Với chiều cao một mét tám lăm cùng cơ bắp cuồn cuộn, trông chẳng khác nào một vận động viên cử tạ.
trái với vẻ ngoài lực lưỡng, Vương Kiện đặc biệt thích những trò chơi kích thích như phòng thoát hiểm, trốn thoát khỏi kẻ g.i.ế.c , các nhà ma theo chủ đề kinh dị.
Mọi nhà ma nổi tiếng trong thành phố, gần như chơi qua hết.
Lão Nhị lúc phản đối như khi: "Nhà ma thì cũng , nhưng cái nào mới ? Chúng chơi gần hết còn gì?"
"Để xem thử." Vương Kiện nhanh chóng mở ứng dụng mua vé theo nhóm, lướt tìm danh sách nhà ma mới. "Ơ? Nhà ma Phong Đô? Cái tên vẻ hoành tráng đấy!"
"Đưa đây coi!"
Cả nhóm lập tức xúm , mắt dán màn hình điện thoại của Vương Kiện.
"Quả nhiên là mới mở..." Lão Nhị lẩm bẩm. " chỉ một chủ đề? Lại còn là Họa Bì? Cổ lỗ sĩ quá !"
Thời buổi , nhà ma chủ đề hiện đại như kinh dị Nhật Bản, chạy trốn khỏi xác sống, những màn rượt đuổi giữa đêm khuya. Chỉ cần tên thôi đủ thấy rùng rợn.
Còn Họa Bì? Quá thời!
Lão Tam là nghiêm túc nhất ký túc xá, xong phần mô tả:
"Mặc dù chủ đề vẻ cũ, nhưng phần trang trí thì khá đầu tư. Hơn nữa giá vé rẻ, gần trường. Cũng đáng để thử đấy."
Nghe đến hai chữ "gần trường", cả nhóm theo phản xạ địa chỉ:
Đường Hoàng Tuyền, 18, ngoại ô phía Tây.
Quả thật gần trường họ, vì chính ngôi trường cũng ở khu ngoại ô phía Tây.
Bỗng Lão Đại Triệu Đại Bằng lên tiếng, giọng đầy nghi hoặc:
"Khoan ! Đường Hoàng Tuyền, 18? Chẳng đó là một khu nghĩa địa ? Từ bao giờ biến thành nhà ma ?"
Lão Đại là bản địa của Phong Đô, lớn lên ở thành phố , nên rành rẽ địa hình khu vực.
Cậu nhớ rõ… nơi đó đây là một khu nghĩa địa hoang vắng.
Sao giờ trở thành nhà ma ?