Tứ Linh hừ một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc:
"Muội còn là trẻ con nữa! Các đều bế quan, nhị sư mất tích, bây giờ chính là trụ cột của Tử Dương Quan!"
Nhất Đức bật , giọng điệu mang theo chút trêu chọc:
", đúng, là trụ cột, trụ cột nhất định chuyện đấy!"
Tứ Linh khoát tay, đầy tự tin:
"Yên tâm !"
Nói , nàng mang theo tay nải nhỏ, dứt khoát xuống núi.
Nhất Đức theo bóng lưng tiểu sư , lòng vẫn còn chút lo lắng, liền sang dặn dò Tổng giám đốc Cù:
"Ông theo bảo vệ tiểu sư , chăm sóc cho thật ."
Tổng giám đốc Cù bật , vẻ mặt vô cùng kính cẩn:
"Ngài cứ yên tâm! và tiểu tiên cô, một thông tài, một thông thần, kết hợp thì thể thông suốt cả thiên hạ!"
Nghe , Nhất Đức mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy yên lòng hơn.
Thực , lẽ bản căng thẳng quá mức. Trước khi sư phụ bế quan, dặn dò cặn kẽ về tình huống thể xảy . Chỉ cần theo từng bước, chuyện sẽ thỏa...
Bên phía Lê Diệu, khi thu bộ mệnh cách và khí vận từ nhà họ Lê, gương mặt cô hồi phục. Những vết đen loang lổ đó biến mất, trả làn da trắng mịn tì vết.
Những nhân viên ma trong Nhà Ma còn vui mừng hơn cả cô, nhất định đòi tổ chức ăn mừng.
Bạch Linh phấn khích, nắm lấy hai cánh tay Lê Diệu, chăm chú quan sát thật kỹ, càng càng thích thú:
"Bà chủ của chúng đúng là xinh quá!"
Như Hoa bên cạnh cũng gật đầu tán đồng.
Vốn dĩ cô quen tiếp xúc với nhiều mỹ nhân, nên con mắt thẩm mỹ cũng tinh tế. Theo Như Hoa, vẻ của Lê Diệu mang nét thanh nhã, thoát tục, tràn đầy sức sống.
Ngũ quan tinh xảo nhưng quá sắc nét, làn da trắng hồng khỏe mạnh. Vóc dáng mảnh mai nhưng ẩn chứa sức mạnh tiềm tàng. Từ trong ngoài, cô toát lên một loại năng lượng tươi mới, mạnh mẽ, tràn đầy sức sống và ý chí.
Không chỉ về ngoại hình, Lê Diệu còn sở hữu một sức hút đặc biệt. Ở bên cô, đều cảm thấy thiết một cách kỳ lạ.
Trước khi đến vùng đất Xám, cô vẫn còn mang chút nét trẻ con, dễ khiến khác yêu thương, bảo vệ. bây giờ, chỉ bảo vệ cô, còn xu hướng tin tưởng, dựa cô, dễ dàng nảy sinh thiện cảm với cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/317.html.]
Trong Nhà Ma, mỗi khi phát hiện điều gì mới, các chuyên gia và giáo sư đều lập tức chia sẻ với Lê Diệu, chỉ mong nhận một lời khen từ cô.
Chỉ cần cô nhẹ gật đầu một câu khen ngợi, họ sẽ vui vẻ cả ngày, khóe miệng ngừng nhếch lên đầy tự hào.
Thậm chí, dù họ do cục trưởng Ông đưa tới, nhưng giờ đây, họ tin tưởng và gần gũi với Lê Diệu hơn. Bất cứ nghiên cứu mới phát hiện gì, đầu tiên họ báo cáo cũng là cô.
Còn cục trưởng Ông ư?
Chỉ là một ông già đáng ghét, đáng bận tâm!
Ngay cả Như Hoa cũng cảm thấy gì đó . Có đôi khi, cô thể kiềm chế mà ở bên cạnh Lê Diệu, chuyện cùng cô.
Ở gần Lê Diệu khiến cô cảm thấy an và thoải mái, giống như... trong vòng tay !
Cảm giác đó khiến Như Hoa bối rối. Cô kéo Lê Diệu một góc, nghiêm túc hỏi:
"Tại như ? Rõ ràng gương mặt cô thuộc kiểu mềm mại dễ gần, ngược , còn tinh tế, mạnh mẽ và tràn đầy sức sống. tại cảm thấy cô thiết đến thế?"
Lê Diệu ngẩn , đó hỏi :
"Cô thực sự cảm thấy thiết ?"
Như Hoa gật đầu:
"Nói đơn giản thì là… cô duyên với khác. Chỉ cần thấy thiện cảm."
Lê Diệu trầm ngâm một lát, hỏi:
Mộng Vân Thường
"Vậy… cô cảm thấy giống ?"
Như Hoa ngẩn , nhưng lắc đầu:
"Không, chỉ là cô dễ khiến khác tin tưởng và dựa ."
Nghe , Lê Diệu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may! Nếu ngay cả Như Hoa cũng coi cô là , thì cô thực sự thể chịu nổi!
Lê Diệu mỉm giải thích:
" nhận một phúc lành. Phúc lành khiến dễ dàng trở thành điểm tựa tinh thần của khác, giúp họ cảm thấy an và tin tưởng."