Thì , trong bữa tối, Thỏ Ngọc đến tìm cô, xin phép cho các thỏ con 'luyện tập thể chất'. Chúng nghịch ngợm, dư năng lượng, chỗ xả.
Thỏ Ngọc đề nghị lấy Tịch Tử Hạ mục tiêu di động để lũ thỏ con luyện chiêu.
Lê Diệu thấy cũng , nhưng lo Tịch Tử Hạ thể phản công gây hại cho đám thỏ nhỏ, nên cô mới đích đến cắt gian và gia cố , để đảm bảo an tuyệt đối.
Các hồn ma xong cũng vỗ tay rôm rả, cảm thấy cách thực dụng, vui — đúng là một công đôi việc!
Đã lâu lắm , những linh hồn trong Nhà Ma còn cơ hội luyện tập thực chiến. Bầu khí quá yên bình khiến bọn họ dần quên mất cảm giác chiến đấu là thế nào.
Giờ thì —Tịch Tử Hạ xuất hiện, mang đến cho họ một "cơ hội vàng" để rèn luyện.
Mộng Vân Thường
Tuy nhiên, vì chỉ một “mục tiêu” duy nhất mà lượng hồn ma quá đông, nên xảy tình trạng... đủ để chia.
Trong lúc còn đang loay hoay giải quyết thì Cát Tuấn Tài, với cái đầu cực kỳ nhanh nhạy, ngay lập tức nảy một ý tưởng:
"Tại chúng tổ chức một đại hội thể thao? Chia thành từng đội, luân phiên luyện tập mỗi tối. Đội nào tiêu diệt cô , thì giành chiến thắng!"
Ý tưởng khiến Lê Diệu vô cùng hài lòng. Cô chỉ gật đầu đồng ý mà còn hào phóng tài trợ phần thưởng:
“Mỗi ngày, sẽ cấp cho các đội 10.000 nén hương phần thưởng. Còn nếu đội nào tiêu diệt Tịch Tử Hạ... sẽ nhận ngay một triệu nén hương!”
“Woa! Một triệu! Một triệu nén hương!!!” – đám hồn ma đồng loạt reo hò, phấn khích đến mức giấu nổi vẻ thèm khát trong ánh mắt.
Cả đám Tịch Tử Hạ như thể cô là một miếng mồi béo bở, hoặc tệ hơn—một cái túi chứa đầy phần thưởng đang giữa sảnh, chờ “thu hoạch”.
Tịch Tử Hạ theo phản xạ lùi nửa bước.
Cô từng xem những sinh linh ở các vị diện nhiệm vụ là mối đe dọa, cũng bao giờ đến hai chữ “sợ hãi”. Từ đến nay, chỉ khác sợ cô , từng chuyện ngược .
, mặt một đám hồn ma cấp thấp, Tịch Tử Hạ bất giác cảm thấy... bất an.
Ánh mắt cô dần tối , dừng ở Lê Diệu, trong lòng bắt đầu tính toán.
Cô chợt hiểu —thì mục tiêu thực sự của Lê Diệu là g.i.ế.c cô bằng sức mạnh, mà là... cô mất uy thế.
Lê Diệu biến một việc đáng sợ—tấn công Tịch Tử Hạ—thành một trò chơi tập thể, vui nhộn, hào hứng. Trước đây, dù nhốt, một hồn ma nào dám bén mảng gần cô . Sự tà dị và mạnh mẽ của cô khiến bọn họ sợ hãi đến mức chỉ cần thôi cũng né tránh.
giờ thì khác. Cả đám đang hăng hái như thể sắp tham gia tiệc buffet, mà cô là món chính bày sẵn bàn.
Tịch Tử Hạ khẽ cau mày. Lần đầu tiên, cô nhận nghiêm túc về Lê Diệu—một nhân vật giấy, nhưng tuyệt đối thể xem thường.
Sau khi chuẩn đầy đủ, Đại hội Thể thao chính thức khai mạc. Những chú thỏ nhỏ bay lên trung, kết thành dòng chữ rực rỡ sắc màu:
[ĐẠI HỘI THỂ THAO LẦN THỨ NHẤT NHÀ MA PHONG ĐÔ – CHÍNH THỨC BẮT ĐẦU!]
Bạch Linh mặc lễ phục chỉnh tề, cầm micro tay, cạnh Tiểu đội trưởng Thành để dẫn chương trình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/379.html.]
Bạch Linh tươi cất giọng:
“Kính thưa quý vị lãnh đạo.”
Tiểu đội trưởng Thành tiếp lời, nghiêm túc kém:
“Các vận động viên mến!”
Hai đồng thanh hô vang:
“Chào buổi tối !”
Tiếng vỗ tay, tiếng hú reo vang khắp hội trường.
“Trong buổi tối tuyệt vời , chúng tề tựu nơi đây,” – Bạch Linh phấn khích .
“Để cùng tham gia đại hội thể thao vô cùng hoành tráng và ý nghĩa ,” – Thành tiếp lời, giọng đầy khí thế.
“Chúng thi đấu với tinh thần hữu nghị là hết!”
“Cạnh tranh là thứ yếu!”
Hai cùng :
“Cùng chia sẻ tinh thần thể thao rực cháy!”
Bạch Linh chỉ tay về phía Tịch Tử Hạ:
“Mục tiêu đang ở ngay mắt!”
Thành giơ cao tay , hô lớn:
“Các vận động viên dũng cảm, xông lên ! Đánh gục cô , hạ gục cô , tiêu diệt cô !”
Đám hồn ma bên đồng loạt giơ tay , hô vang như một đội quân huấn luyện bài bản:
“Xông! Xông! Xông!”
Trên bầu trời, những chú thỏ nhỏ xếp hàng, chân giơ lên đều tăm tắp, đồng thanh hô:
“Đạp! Đạp! Đạp!”
Tịch Tử Hạ nhắm mắt , liên tục tự nhủ trong lòng: Không tức giận, nổi giận với bọn sinh linh cấp thấp ...
cảnh tượng hỗn loạn, lố bịch mắt khiến cô thể giữ bình tĩnh nữa. Cô nghiến răng, mắt mở to, trừng trừng Lê Diệu.
"Lê Diệu... giỏi lắm."