Tiêu Dao quá bận tâm về việc . Dù , sớm muộn cũng chẳng khác biệt gì, thì thôi. Cô cũng ý định thứ hai. Dị năng, nếu thì , cũng chẳng , chỉ là một trò chơi mà thôi.
Tuy nhiên, lòng của Cao Lãng cô vẫn ghi nhận. Tiêu Dao mỉm và : "Cảm ơn luôn giúp bắt hươu băng. Khi ngoài, sẽ mời đến phó bản Như Hoa ăn hải sản."
"Hải sản!" Mắt Cao Lãng sáng lên, vẻ hào hứng lộ rõ: "Thật chứ?"
Tiêu Dao gật đầu, khiến Cao Lãng vui mừng xiết: "Hải sản trong phó bản Như Hoa ngon lắm, thích nhất luôn!"
Cao Lãng là lạc quan và nhiệt tình, thái độ của thật sự dễ chịu. Ngụy Ni bên cạnh bất giác cuốn theo, nhịn mà khẽ mỉm .
Khi cả ba đang tiếp, bỗng nhiên họ thấy một bà cụ mặt. Bà cụ mặc chiếc áo khoác lông trắng, đội mũ lông trắng xù, thời thượng đáng yêu. Tiêu Dao khỏi ngạc nhiên. Những đến phó bản Tận Thế Cực Hàn hầu hết đều là những trẻ tuổi, đây là đầu tiên cô gặp một lớn tuổi như . Thế nhưng, bà cụ trẻ trung đến lạ.
Bà cụ đang nấu một nồi canh nóng, thấy ba tiến gần, liền vẫy tay chào: "Các cháu, trời lạnh thế , đây uống một bát canh nóng cho ấm ."
Cao Lãng là hào hứng nhất, chạy đến : "Bà ơi, canh bán bao nhiêu ?"
Bà cụ mỉm hiền hậu: "Không bán, chỉ tặng cho duyên."
"Bà , chứng tỏ cháu chính là duyên !" Cao Lãng vui mừng khôn xiết, cầm lấy bát canh bà cụ múc và : " là ngôi may mắn!"
Bà cụ múc một bát canh nóng hổi đưa cho : "Đây là canh giữ ấm, uống sẽ giúp cháu ấm ."
Tiêu Dao và Ngụy Ni bước đến chậm hơn một chút, khi đến nơi, Cao Lãng uống hết bát canh, vẫn ngừng trầm trồ khen: "Ngon quá, thật sự ngon quá! Tay nghề nấu canh của bà đúng là tuyệt đỉnh! Hương vị khó quên lắm!"
Mộng Vân Thường
"Bà ơi, thật sự là tuyệt!" Tiêu Dao thể công nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/406.html.]
Lúc , bà cụ sang và đưa bát canh cho Tiêu Dao: "Cô gái, đây là bát canh của cháu."
Tiêu Dao lắc đầu ngay lập tức: "Cảm ơn bà, cháu uống ."
Là một trong giới huyền học, Tiêu Dao kiêng kỵ việc uống những thứ rõ nguồn gốc. Vừa , cô định ngăn Cao Lãng nhưng hành động quá nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt uống hết bát canh mà cô kịp cản. Tiêu Dao qua Cao Lãng, thấy sắc mặt vẫn hồng hào, dấu hiệu gì bất thường, nên cô nghĩ chắc bát canh vấn đề gì.
Cũng đúng thôi, đây chỉ là một trò chơi, gì lo lắng về nguy hiểm tính mạng cơ chứ?
Khi Mạnh Bà đưa canh cho Ngụy Ni, Tiêu Dao ngăn cản. Ngụy Ni cảm thấy bà cụ hiền lành, tấm lòng của bà khiến cô cảm thấy ấm áp. Ngụy Ni dùng hai tay nhận lấy bát canh, nhẹ giọng cảm ơn: "Cảm ơn bà."
Cô ôm bát canh trong tay, uống từng ngụm nhỏ, cho đến khi bát canh hết sạch. Cô định đưa bát cho bà cụ thì bất ngờ, khi ngẩng đầu lên, cô thấy mặt chỉ còn một tuyết trắng, chẳng gì khác.
Bà cụ và cả bát canh đều biến mất!
Ngụy Ni mở to mắt, sững sờ nên lời.
Thấy , Tiêu Dao lo lắng hỏi: "Cô ?"
Ngụy Ni chỉ tay về phía , giọng run rẩy: "Bà cụ biến mất ."
Biến mất? Tiêu Dao , cũng sững , thể hiểu nổi. Bà cụ nãy vẫn còn ở đó, mà giờ biến mất lúc nào . Tiêu Dao cảm thấy tim đập nhanh hơn, lo lắng chuyện gì đang xảy .
Cao Lãng cũng ngơ ngác, gãi đầu và : "Bà cụ xuất quỷ nhập thần thế? Chẳng lẽ bà là NPC trong phó bản?"
Nói xong, Cao Lãng bỗng chợt hiểu : " , chắc chắn là NPC! Các phó bản khác đều NPC mà, phó bản Tận Thế Cực Hàn chắc cũng thôi."
Theo kinh nghiệm chơi game lâu năm của , Cao Lãng tiếp tục giải thích: "Mà những NPC kiểu thường tặng đồ cho chơi."