Hỏng , Mai Lương thấy cả !
Vừa tin, ông Mai và bà Mai hoảng hốt , vội vã chạy ngoài.
Cơ thể Mai Lương vốn yếu ớt từ nhỏ, thích hợp để mang thai. Lần mang thai vô cùng khó khăn, thấy những lời bàn tán giữa ông bà Mai, tinh thần cô chấn động mạnh. Cô lập tức ngất xỉu, thậm chí còn xảy thai ngay tại chỗ.
Lang trung mất nhiều thời gian để cứu chữa, kê bao nhiêu đơn thuốc, Mai Lương mới dần tỉnh .
"Lương Nhi…" – bà Mai bên giường, đến mức mắt sưng đỏ.
Mai Lương mở mắt đưa tay ôm bụng, nhưng cái bụng vốn nhô lên giờ xẹp xuống. Trong giây lát, nước mắt cô tuôn trào.
"Mẹ…" – cô khẽ gọi một tiếng, đó cả co quắp , tiếng nức nở đến nghẹn thở. "Con của con mất … con của con… mất …"
"Đừng , đừng nữa con ơi." – bà Mai nghẹn ngào ôm con lòng, nhẹ nhàng an ủi, "Không , con còn trẻ… sẽ . Đừng nữa, đại phu dặn con cần tĩnh dưỡng, nếu còn đau lòng như sẽ hại đến thể."
"Mẹ…" – Mai Lương ngẩng đầu lên, gương mặt ướt đẫm mồ hôi. Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y áo bà Mai, khẩn cầu: "Khương Bác Viễn ? Con gặp …"
Bà Mai cúi đầu, gì.
Tin Mai Lương xảy thai lập tức báo đến phủ Trấn Quốc Công, nhưng Khương Bác Viễn vẫn xuất hiện. Chính xác hơn, là đến – vì thể đến.
"Mẹ!" – Mai Lương gọi lên gần như hét, giọng khản đặc: "Con gặp Bác Viễn! Con gặp thế tử!"
"Con … tiên con nghỉ ngơi cho thật . Chờ con khỏe , sẽ sai gọi qua, ?"
"Không… cần …" – ánh mắt Mai Lương dần trở nên lạnh lẽo. Cô nhận vẻ lúng túng của , liền khẽ đầy chua chát: "Anh đến … bỏ con … các cũng bỏ con …"
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/576.html.]
Dứt lời, Mai Lương run rẩy như đang ai đó siết chặt, co rút như con tôm, thở cũng thấy đau đớn. Cả thể xác và tinh thần đều tổn thương nặng nề.
"Lương Nhi… Lương Nhi của …" – bà Mai ôm chặt lấy con gái, nước mắt ngừng tuôn rơi. "Đừng như mà con. Trên đời vẫn còn nhiều đàn ông . Chị con giờ là tiên sư, phận nhà cũng khác . Chỉ cần con dưỡng sức thật , sẽ hơn đến cầu hôn."
"Không…" – Mai Lương lắc đầu liên tục. "Con ai khác… con chỉ Khương Bác Viễn."
Cô lặp lặp , thì thầm như lên đồng. Cuối cùng, như thể bừng tỉnh giữa cơn mê, cô từ từ dậy.
Bà Mai kinh hãi: "Con gì ? Nằm xuống! Cơ thể con còn yếu lắm!"
Mai Lương lắc đầu: "Con nữa. Con cầu xin chị . Con sẽ quỳ xuống xin chị tha thứ. Một ngày chị tha thứ, con sẽ quỳ một ngày. Cả đời tha thứ… con sẽ quỳ đến chết!"
"Đồ nghiệt chướng!" – ông Mai nãy giờ vẫn lặng bên cạnh, đến giờ mới tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng. Ông chỉ tay Mai Lương, run rẩy nên lời, mãi mới bật một câu: "Trong lòng con chỉ đàn ông thôi ? Con hạ đến mức , sợ con đau lòng ? Con con , bà đến mức mắt sưng cả !"
Mai Lương cúi đầu, giọng điệu đầy kiên quyết: "Con bất hiếu… kiếp con sẽ báo đáp cha . kiếp … con nhất định gả cho Khương Bác Viễn!"
Ông Mai lùi vài bước, ánh mắt đỏ hoe. Bà Mai bên cạnh cũng lạnh lòng, chỉ ôm trán thở dài.
Lúc , bà v.ú lâu năm bên nhịn nữa, cất tiếng:
"Nhị tiểu thư! Cô là khiến lão gia phu nhân đau lòng đấy! Từ nhỏ cô yếu đuối, để chăm sóc và dưỡng bệnh cho cô, lão gia phu nhân bỏ bao công sức. Cô gì mà đáp ứng? Trong phủ Thị Lang, từ lão gia đến đại tiểu thư, ai mà coi cô như ngọc quý nâng trong tay?
Cô cướp vị hôn phu của đại tiểu thư, giờ vì một đàn ông mà màng đến ơn nghĩa sinh thành. Cô như … thật xứng đáng con!"
Mai Lương chỉ lặng lẽ ngẩng đầu cha , ánh mắt đầy tuyệt vọng:
"Cha… … hai yêu thương con suốt mười chín năm. Vì thể yêu thương con thêm một nữa?"